Hoặc là bước lên, hoặc là bị thay thế.
Không ai giữ chỗ cho bạn trong đời này.
Không ai nhắc nhở bạn rằng vị trí bạn đang có – ngày mai có thể không còn thuộc về bạn nữa.
Mọi thứ bạn đang cầm trong tay: công việc, vai trò, cơ hội, tình cảm, lòng tin của người khác…
Tất cả đều có điều kiện.
Không phải điều kiện trên hợp đồng.
Mà là điều kiện của sự hiện diện.
Bạn còn làm tới nơi không?
Bạn còn đủ tinh thần không?
Bạn còn biết mình đang giữ điều gì không?
Nhiều người không bị thay thế vì kém,
mà vì họ tưởng mình sẽ được giữ chỗ mãi.
Họ ngừng cố gắng.
Họ sống bằng dư âm của quá khứ.
Họ tự cho phép mình lười biếng, nông nổi, lơ là – với chính cái vị trí từng mất rất lâu mới có được.
Rồi họ bị thay thế.
Không ai thông báo.
Không ai trách móc.
Chỉ là… người khác đến và làm tốt hơn.
Người khác đến và đáng tin hơn.
Người khác đến và không cần được dỗ dành, không cần được nhắc nhở.
Đó không phải là sự phản bội.
Đó là bản chất của dòng chảy.
Ai đứng lại, người đó bị cuốn trôi.
Bạn có thể từng giỏi.
Nhưng nếu hôm nay bạn cẩu thả, bạn vẫn sẽ bị bỏ lại.
Bạn có thể từng được quý trọng.
Nhưng nếu hôm nay bạn thiếu trách nhiệm, bạn vẫn sẽ bị thay thế.
Bạn có thể từng rất được yêu thương.
Nhưng nếu hôm nay bạn chỉ biết đòi hỏi và không còn tử tế, thì người ta cũng sẽ rời đi.
Không ai sai cả.
Chỉ là bạn đã ngưng giữ cái mình có – nên nó tự rời khỏi tay bạn.
Đời không giữ giùm ai điều gì.
Và cũng không nhắc bạn:
“Ê, coi chừng mất đó.”
Bạn tưởng còn.
Nhưng thực ra đã mất.
Bạn tưởng người ta còn thương.
Nhưng thật ra họ chỉ đang lịch sự.
Bạn tưởng bạn vẫn có giá trị.
Nhưng thật ra người ta đã quen dần với việc không còn bạn nữa.
Đó là lý do vì sao phải sống đều, tỉnh và khiêm.
Không cần giỏi nhất.
Nhưng phải làm tử tế.
Không cần chứng minh.
Nhưng phải tự biết mình đang ở đâu.
Không cần được vỗ tay.
Nhưng phải giữ được tiêu chuẩn của chính mình – mỗi ngày.
Không ai thay thế được bạn,
nếu bạn vẫn đang sống đúng và làm đủ.
Nhưng đừng trách đời nếu một ngày bạn thấy mình bị thế chỗ –
bởi bạn đã buông tay trước.
Cuộc đời không ai giữ chỗ cho ai.
Không có ghế trống nào được dán tên vĩnh viễn.
Chỉ có người còn bước – thì còn mặt trên đường.
Còn ai đứng lại…
Thì tự nhiên sẽ bị thay.
0 Nhận xét