Người ta thường tưởng rằng khi thành công rồi, khi giỏi giang rồi, thì có quyền ngẩng cao đầu mà đi.
Nhưng thật ra, giỏi chưa chắc đã là điểm đến – mà chỉ là đoạn giữa.
Và càng ở đoạn giữa, người ta càng dễ lạc đường… nếu mất đi sự khiêm tốn.
⸻
1. Cái bẫy của sự vượt trội
Giỏi giang – là thứ khiến người khác ngước nhìn.
Nhưng chính cái ánh nhìn ấy, nếu không tỉnh táo, sẽ biến thành thứ thuốc gây nghiện.
Rồi mình bắt đầu sống vì cái ánh mắt đó.
Rồi mình không còn học nữa – chỉ còn khoe.
Không còn lắng nghe nữa – chỉ còn nói.
Nhiều người đi rất xa, rồi đột nhiên… rơi thẳng.
Không phải vì họ kém.
Mà vì họ tưởng mình đã tới đỉnh.
Mà đỉnh thật sự thì không ai biết nó ở đâu.
Chỉ có đường đi là thật – và sự khiêm tốn là đôi giày giúp mình không vấp ngã.
⸻
2. Khiêm tốn – là biết mình đang ở đâu
Có một dạng người càng học càng thấy mình nhỏ.
Còn có người, chỉ mới giỏi chút đã nghĩ thiên hạ chẳng còn ai hơn mình.
Khiêm tốn không phải là phủ nhận bản thân.
Khiêm tốn là nhìn thấy mình một cách trung thực:
Biết mình giỏi gì, và cũng biết mình dở chỗ nào.
Biết mình đã đi được bao xa – nhưng cũng biết chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.
Cây lúa chín thì cúi đầu.
Không phải vì nó thấy mình thấp kém.
Mà vì nó hiểu giá trị của sự trưởng thành nằm ở bên trong – không cần đứng thẳng để thiên hạ nhìn thấy.
⸻
3. Sự kiêu ngạo không đến từ tài năng – mà đến từ nỗi sợ bị quên lãng
Thật ra, những người hay khoe mình giỏi, thường là những người không đủ tin vào sự bền vững của giá trị mình tạo ra.
Họ lo rằng nếu không nói, không khoe, không thể hiện… thì sẽ bị lãng quên.
Họ sống trong một nỗi sợ vô hình – rằng nếu không “nổi bật”, thì mình vô nghĩa.
Còn người thật sự có nội lực – họ không cần ánh đèn.
Họ làm việc tốt, rồi âm thầm rút lui.
Họ để lại giá trị – chứ không để lại tiếng vỗ tay.
⸻
4. Người càng giỏi – càng cần giữ cho tâm mình mềm
Không ai dạy ta điều này trên ghế nhà trường, nhưng cuộc đời sẽ dạy:
Tài năng chỉ là một phần. Tấm lòng mới giữ được người khác lâu dài.
Người khiêm tốn – dễ được dẫn dắt.
Người khiêm tốn – dễ thấy mình sai.
Người khiêm tốn – dễ được giúp đỡ.
Còn người tự cao – chỉ nhìn thấy mình.
Chỉ thấy đúng.
Chỉ thấy thiên hạ dở hơn mình.
Và rồi… một ngày kia, khi họ vấp ngã – chẳng ai còn bên cạnh để đỡ.
⸻
5. Sự khiêm tốn không làm bạn mờ nhạt – mà khiến bạn sáng theo cách riêng
Thế giới này không thiếu người giỏi.
Nhưng thiếu người giỏi mà biết sống khiêm.
Giỏi mà biết lắng nghe.
Giỏi mà không chê bai kẻ kém hơn.
Giỏi mà không cần phải chứng minh mỗi ngày.
Người như thế – sáng không phải vì phát ra ánh sáng.
Mà sáng – vì ở đâu có họ, nơi đó ấm lên.
Ai ở gần họ – cũng thấy dễ chịu.
Và ai rời xa – cũng vẫn nhớ.
⸻
Vậy nên… nếu bạn đang giỏi, đang hơn người, đang có những thành tựu đầu tiên…
Đừng để điều đó cướp đi sự tử tế và tỉnh táo bên trong bạn.
Hãy vẫn học. Vẫn lắng nghe. Vẫn biết ơn. Vẫn cúi đầu khi cần.
Bởi càng giỏi – càng cần khiêm tốn.
Không phải để làm vừa lòng thiên hạ,
Mà để giữ mình không tự đánh mất chính mình.
0 Nhận xét