Sự Thật Khó Nghe: Đời Mình Tệ Đi Là Do Mình Lười Biếng


Người ta có thể kể rất nhiều lý do cho sự trì trệ của mình.

Xã hội bất công.

Cơ hội không đến.

Sếp không thương.

Bạn bè không giúp.

Gia đình không ủng hộ.

Thị trường xấu.

Đồng nghiệp chơi xấu.


Tất cả đều nghe có lý.


Nhưng sự thật vẫn vậy:

Đời mình tệ đi phần lớn là do chính mình lười biếng.



Không phải lười hành động, mà là lười kỷ luật


Nhiều người nhìn bề ngoài rất bận rộn:

Đi sớm về khuya.

Làm việc quần quật.

Lúc nào cũng miệng than “bận quá”.


Nhưng bận không đồng nghĩa với siêng năng.


Thứ đáng sợ là sự lười kỷ luật:

Biết mình cần học thêm, nhưng không học.

Biết mình cần tập thể dục, nhưng không tập.

Biết mình nên dành thời gian cho gia đình, nhưng cứ viện cớ.

Biết mình cần tiết kiệm, nhưng tiêu xài không kiểm soát.

Biết mình cần cải thiện công việc, nhưng ngày nào cũng lặp lại như cũ.


Đời không tệ đi trong một ngày.

Nó tệ dần từng chút, từng chút.

Giống như căn nhà nhỏ bắt đầu thấm dột.

Ban đầu chỉ vài giọt nước.

Lâu ngày sẽ mục trần, mục cột, sập luôn cả mái.



Đổ lỗi dễ. Thừa nhận khó.


Khi mọi thứ đi xuống, phản ứng quen thuộc là tìm thứ để đổ lỗi.

“Thị trường bây giờ khó làm ăn.”

“Thời đại này kiếm tiền khó lắm.”

“Mình không có mối quan hệ như người ta.”

“Gia đình mình không có nền tảng như họ.”


Đúng.

Có thể hoàn cảnh mình không thuận lợi như người khác.

Nhưng sự thật vẫn lạnh lùng:

Mình đã không làm hết sức trong khả năng mình có.


Ai cũng có những khoảng thời gian khó khăn.

Nhưng có người đứng dậy.

Có người vẫn ngồi đó than mãi.



Thật ra, không ai quan tâm mình khổ cỡ nào


Đời sống là vậy:

Ai cũng bận vật lộn với nỗi lo của riêng mình.


Sự biện minh của mình — dù hợp lý đến đâu — cũng không giúp mình khá lên.

Không ai cho mình điểm cộng chỉ vì mình khổ hơn người khác.


Thế giới vận hành bằng kết quả.

Làm được việc, sống được đời — thì sống.

Không làm được — thì tụt lại.


Thẳng thắn.

Phũ phàng.

Nhưng công bằng.



Lười biếng không chỉ là không làm gì


Lười biếng còn là:

Lười suy nghĩ cho dài hạn.

Lười chịu trách nhiệm.

Lười chịu đựng khó chịu.

Lười thay đổi thói quen cũ.

Lười vượt qua cảm giác thoải mái tạm thời.


Ví dụ:

Biết thừa hút thuốc hại sức khỏe, nhưng không bỏ.

Biết rõ ăn uống vô tội vạ sẽ sinh bệnh, nhưng vẫn buông thả.

Biết lướt mạng vô bổ, nhưng vẫn lướt.

Biết cần tập thể dục, nhưng mai rồi tính.


Mỗi lần trì hoãn là một lần kéo đời mình xuống.



Không phải ai giỏi hơn. Chỉ là họ lì hơn.


Nhiều người không giỏi bẩm sinh.

Cũng không may mắn hơn mình.


Chỉ là:

Họ dậy sớm đều đặn hơn.

Họ đọc thêm mỗi ngày một ít.

Họ tập trung vào việc quan trọng.

Họ bớt buôn chuyện vô nghĩa.

Họ chịu khó học điều mới.


Lâu ngày, họ vượt lên.


Còn mình, vẫn đứng đó, hỏi:

“Sao mình kém may mắn vậy?”



Lười biếng luôn có hóa đơn


Mỗi sự lười biếng hôm nay, đều có giá phải trả mai sau.

Lười học: mai thất nghiệp.

Lười tập thể dục: mai nhập viện.

Lười giữ gìn mối quan hệ: mai cô độc.

Lười quản lý tài chính: mai ngập nợ.


Cuộc đời rất công bằng:

Không thu tiền ngay, nhưng thu đủ.



Giải pháp duy nhất: Nhận mặt chính mình


Không cần đọc thêm sách “truyền cảm hứng”.

Không cần nghe thêm bài giảng “tư duy tích cực”.


Chỉ cần:

Đặt tay lên ngực.

Thẳng thắn nhìn mình.

Thừa nhận sự lười biếng.

Và bắt đầu siết lại từng thói quen nhỏ.

Dậy sớm 15 phút.

Đọc 10 trang sách mỗi ngày.

Tiết kiệm thêm 5% thu nhập.

Tập thể dục 20 phút mỗi sáng.

Bớt lướt mạng 30 phút mỗi tối.


Không cần hoàn hảo ngay.

Chỉ cần bắt đầu đều.



Đời tốt lên hay tệ đi, đều do mình.


Sau tất cả, đời mình là do mình xây.

Siêng năng thật sự không ồn ào.

Kỷ luật thật sự không cần ai giám sát.

Thành quả thật sự không cần khoe.


Ai cũng có thể nói câu:

“Tôi muốn đời mình khá hơn.”


Nhưng chỉ ít người làm cho nó khá lên mỗi ngày.


Còn phần mình, chọn đi hướng nào, tùy vào hôm nay mình làm gì.



Vậy thôi.

Viết ra đây không phải để dạy ai, chỉ để tự nhắc mình.

Vì mình cũng từng lười.

Và đời cũng từng tệ đi.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét