SỐNG THEO KỲ VỌNG CỦA NGƯỜI KHÁC LÀ CÁCH NHANH NHẤT ĐỂ ĐÁNH MẤT CHÍNH MÌNH


1. Chúng ta lớn lên trong chiếc lồng vô hình


Từ khi sinh ra, ai cũng đã nằm trong một cái khung. Không phải cái khung ảnh treo trên tường, mà là khung kỳ vọng của gia đình, thầy cô, xã hội, thậm chí của cả những người xa lạ chẳng biết mình là ai.


Đi học phải đứng nhất lớp. Đi làm phải lương cao. Lấy vợ, lấy chồng phải hợp “mắt” cha mẹ. Đẻ con phải giống “người ta”.

Sống, cũng phải… giống “người ta”.


Cái khung ấy ban đầu tưởng như để bảo vệ ta khỏi chông chênh, nhưng thật ra chỉ là nhà tù sang trọng. Đẹp đẽ, an toàn – nhưng luôn lạnh lẽo.


Có những người 40 tuổi vẫn chưa một lần sống cho mình, vì sợ “ba má buồn”, sợ “thiên hạ nói”, sợ mất cái “danh” mà họ chưa bao giờ thực sự thấy tự hào.



2. Cái giá của việc làm vừa lòng người khác


Không ai sinh ra để vừa lòng tất cả. Thế mà, bằng một cách lạ lùng nào đó, ai cũng đã từng cố gắng “làm đẹp lòng” thiên hạ.


Cái cảm giác được khen “ngoan”, được chấm điểm “được”, nó gây nghiện lắm.

Nhưng cái gì gây nghiện, thường sẽ có hậu quả.


Đổi lại, ta mất dần cảm giác về chính mình. Một cái gật đầu của người khác, đổi lấy một tiếng thở dài của bản thân. Một lời khen ngoài miệng, đổi lấy một lần nuốt nước mắt vào trong.


Chẳng mấy chốc, ta trở thành bản sao mờ nhạt của người khác. Nhìn vào gương, thấy một người quen quen, mà lại xa lạ.

Người đó không còn là mình nữa.



3. Kỳ vọng – con dao hai lưỡi


Kỳ vọng có thể là động lực. Nhưng khi nó thành sợi dây buộc cổ, nó bóp nghẹt mọi giấc mơ riêng tư.


Có những đứa trẻ từng rất thích vẽ, nhưng vì “vẽ nghèo lắm con ơi”, nên gấp lại cây bút màu, cất luôn cả ước mơ.

Có những người lớn từng muốn hát, muốn nhảy, muốn sống đời tự do, nhưng cuối cùng chọn sống đời gò bó – chỉ để vừa lòng một ai đó.


Kỳ vọng giúp ta lớn, nhưng cũng có thể dìm ta xuống. Giống như chiếc áo cũ – ban đầu mặc vừa, sau chật chội, bí bách, nhưng lại không dám cởi bỏ.


Bởi cởi bỏ, là phải đối mặt với sự thất vọng của những người từng yêu quý mình.

Có khi là cả một đời.



4. Đám đông – thứ bẫy ngọt ngào nhất


Ta cứ nghĩ, chỉ cần “hòa nhập” là sẽ hạnh phúc. Nhưng thật ra, càng hòa nhập càng dễ tan biến vào cái đám đông không tên tuổi.


Có một sự thật khá phũ: Đám đông chỉ nhớ đến ta khi ta còn hữu dụng.

Hết hữu dụng, ta biến mất như chưa từng tồn tại.


Ngày hôm nay, người ta tung hô mình. Ngày mai, mình thất bại, họ chuyển sang tung hô người khác, thậm chí còn dè bỉu, chê bai mình thậm tệ hơn ai hết.


Sống theo kỳ vọng của đám đông là trò chơi vô nghĩa nhất mà một con người có thể dính vào. Bởi kết quả cuối cùng luôn là cô đơn.


Chỉ có mình mới ở lại với mình đến cuối đời.

Chỉ có mình mới hiểu được điều gì làm mình vui, điều gì khiến mình đau.



5. Ai rồi cũng từng đánh đổi chính mình


Có ai dám nói cả đời mình chưa từng sống cho người khác?


Chỉ một lần nhìn vào ánh mắt mong chờ của mẹ, của cha. Một lần nghe những lời so sánh: “Con nhà người ta…”, “Bạn bè mày nó đã…”, “Em gái mày giỏi quá…”


Mình cũng tự hỏi: “Hay là mình nên thử sống theo họ?”


Rồi những ngày tháng dài đằng đẵng, ta học cách che giấu mong muốn của chính mình. Học cách nói “dạ”, “vâng”, “em biết rồi”, dù trong lòng đầy bão tố.


Ta nghĩ, một ngày nào đó, khi mọi người hài lòng, mình sẽ thấy thanh thản.

Nhưng không – đó chỉ là chiếc bánh vẽ.



6. Nỗi sợ lớn nhất: không được công nhận


Sự thật là, ai cũng muốn được công nhận. Được yêu thương, được vỗ vai, được khen ngợi.

Chẳng ai muốn trở thành kẻ “khác người”, thành đề tài cho những cái nhìn soi mói.


Nhưng càng chạy theo ánh đèn sân khấu, càng mờ nhạt đi phần gốc rễ.


Chấp nhận là người khác, chỉ để không bị phán xét, cuối cùng lại đánh đổi cả tuổi trẻ, cả sự thật thà.


Và khi sự công nhận ấy chỉ đến từ người ngoài, thì một ngày nào đó, chỉ cần họ quay lưng – ta mất hết.



7. Giá trị của sự dũng cảm


Dũng cảm không phải là hét lên giữa đám đông: “Tôi không cần các người!”.

Dũng cảm là dám ngồi yên một mình, nghe cho rõ tiếng lòng mình muốn gì.


Dũng cảm là dám từ chối một con đường trải sẵn, để đi vào ngõ cụt chỉ có mỗi mình mình.


Dũng cảm là dám chọn một cuộc sống “tầm thường” – nhưng là đời của mình.

Không có gì xấu hổ khi sống khác số đông, chỉ đáng xấu hổ khi không dám sống thật với chính mình.



8. Được làm mình, dù chỉ một ngày, cũng đáng hơn cả một đời sống hộ người khác


Có thể bạn sẽ không làm hài lòng cha mẹ mình. Có thể bạn sẽ làm bạn bè thất vọng. Có thể bạn sẽ bị hàng xóm, đồng nghiệp, cả họ hàng nhìn bằng ánh mắt lạ.


Nhưng không sao cả.


Bạn không sinh ra để đóng vai diễn cho người khác xem.


Đời bạn, chỉ cần một người hiểu – là chính bạn – đã là đủ. Đừng để mỗi tối về, bạn phải ngồi tự hỏi: “Nếu ngày xưa mình dám sống thật, giờ cuộc đời đã khác chưa?”


Không có gì tệ bằng việc đi ngủ trong sự nuối tiếc rằng mình đã không sống thật một ngày nào.



9. Khi bạn dám sống thật, mọi thứ thay đổi


Có thể lúc đầu sẽ đau, sẽ cô đơn, sẽ bị trách móc.

Nhưng rồi mọi thứ sẽ sáng lên.


Bạn bắt đầu có thời gian cho điều mình thích. Bạn có những mối quan hệ thật sự, không dựa trên kỳ vọng, mà dựa trên sự chân thành.

Bạn bớt đi nỗi lo bị “bỏ rơi”, vì bạn biết, mình đã trở thành bến đỗ an toàn cho chính mình.


Chỉ khi sống thật, ta mới có thể thu hút những người bạn thật, những cơ hội thật, những niềm vui thật.


Và chỉ khi đó, cuộc đời mới bắt đầu… là của mình.



10. Chậm lại để thấy mình


Thế giới này không cần thêm một ai giống “người ta”. Thế giới này cần bạn, đúng nghĩa bạn – với tất cả những vết xước, những khát khao, những khác biệt.


Đừng sống như một cái bóng. Đừng biến mình thành “phụ kiện” cho cuộc đời người khác.


Sống thật, sống tử tế, sống lặng lẽ cũng được – miễn là sống cho ra mình.


Đời người ngắn lắm. Mỗi ngày qua đi là một lần không trở lại.

Còn gì đau hơn việc lãng phí cả đời chỉ để làm hài lòng người khác, đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không còn nhận ra mình?


Bạn sinh ra là duy nhất.

Đừng tự tay xoá mình đi chỉ vì một tràng pháo tay.


Hãy sống để, ít nhất một lần trong đời, bạn được làm chính bạn – dù có ai chấp nhận hay không.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét