1. Càng “online” nhiều – càng “offline” với chính mình
Chúng ta đang sống trong một thời đại kỳ lạ.
Nơi mà chỉ cần vài dòng status, người ta có thể kể cả một cuộc đời.
Nhưng cũng chính nơi đó, ta dễ quên mất phải thật sự sống cho cuộc đời mình.
Có bao giờ bạn tự hỏi:
Mình đang sống thật… hay đang diễn thật trên mạng?
Chúng ta chụp ảnh bữa ăn để đăng story, chứ không còn ăn vì đói.
Chúng ta chọn quán cà phê vì “view đẹp”, chứ không vì yên tĩnh.
Chúng ta gật đầu với bạn bè ngoài đời, nhưng lại say sưa trả lời bình luận của người lạ.
Chúng ta quen “nói chuyện” mà không cần nghe.
Quen “thể hiện” mà không cần trải nghiệm.
Quen “chia sẻ” mà không cần cảm nhận.
Càng online, càng mất kết nối với bản thể của chính mình.
⸻
2. Ta biến mọi thứ thành câu chuyện – nhưng không còn sống trong câu chuyện ấy
Mạng xã hội khiến chúng ta trở thành những người kể chuyện… chuyên nghiệp.
Ta kể về nỗi buồn, nhưng vẫn canh giờ đăng để được nhiều like.
Ta kể về bài học, nhưng chưa chắc đã học xong điều đó trong đời thật.
Ta chia sẻ những lời “chạm đến tim” – nhưng đôi khi chính ta không làm theo.
Rốt cuộc…
Chúng ta sống vì cái nhìn của người khác, hay vì bình yên bên trong chính mình?
Càng nhiều người nhìn thấy, ta càng khó là chính mình.
Vì mỗi lần xuất hiện, ta lại chỉnh sửa bản thân cho hợp gu số đông.
Chỉnh lời nói. Chỉnh hình ảnh. Chỉnh cả cảm xúc.
Nhưng ta không biết rằng…
Khi ta cố gắng đẹp trong mắt người, là lúc ta bắt đầu mờ nhòe trong mắt mình.
⸻
3. Nói nhiều không có nghĩa là hiểu mình hơn
Chúng ta than thở trên mạng về những người “không hiểu mình”,
Trong khi chính ta – có khi đã lâu rồi không dành 5 phút để lắng nghe nội tâm mình đang nói gì.
Có những ngày mệt, nhưng vẫn phải cố “vui tươi” trên story.
Có những ngày buồn, nhưng lại lướt newsfeed để tìm nỗi buồn của người khác mà khuây khỏa.
Có những ngày lạc lõng, nhưng lại vùi mình vào tin nhắn, clip, reels, để không phải đối diện với cô đơn.
Ta sợ im lặng, vì im lặng dễ làm ta thấy rõ mình.
Và ta cũng sợ thật lòng, vì thật lòng dễ làm ta thấy đau.
Thế nên ta cứ nói. Cứ kể. Cứ chia sẻ.
Cho đến khi không còn biết đâu là cảm xúc thật, đâu là cảm xúc được dựng lên để hợp trend.
⸻
4. Chọn sống – thay vì diễn
Chúng ta không cần phải bỏ mạng xã hội.
Chúng ta chỉ cần nhớ rằng: nó là một công cụ, không phải cuộc đời.
Đừng để vài dòng caption thay thế vài năm trải nghiệm.
Đừng để vài lượt like làm lệch hướng sống của ta.
Đừng để vài bình luận khiến ta thay đổi lòng tin của chính mình.
Sống – không phải để chứng minh điều gì.
Sống – là để cảm nhận được từng hơi thở.
Là để nói chuyện với một người thật, chứ không chỉ trả lời comment.
Là để ngồi yên một chỗ, không cần quay video, không cần kể với ai – chỉ để sống cho chính mình.
⸻
5. Tắt mạng – mở lòng
Có khi, điều ta cần không phải là cập nhật mạng,
Mà là cập nhật… trái tim mình.
Tắt máy, bước ra ngoài, nhìn một nhành hoa không qua ống kính.
Ngồi với mẹ cha, nghe chuyện xưa không cần micro.
Lắng nghe đứa con, không cần vừa làm vừa check điện thoại.
Tự hỏi mình:
“Nếu hôm nay không đăng gì lên mạng, liệu mình còn cảm thấy ngày này có ý nghĩa không?”
Nếu câu trả lời là “không”,
Thì có lẽ ta đang sống cho người khác nhìn.
Còn nếu là “có”,
Chúc mừng, bạn vẫn còn giữ được một phần thật của mình.
⸻
Trở về đời thật – không ai like, nhưng ấm áp
Không ai nhấn like khi bạn rửa chén.
Không ai share khi bạn đang ôm mẹ.
Không ai comment khi bạn ngồi yên lặng đọc sách, tự chữa lành cho mình.
Nhưng đó mới là đời thật.
Không cần ghi lại. Không cần trình bày.
Chỉ cần sống – và để cuộc sống tự nói điều cần nói.
Mạng xã hội có thể khiến ta quen nói – nhưng cuộc đời… mới là nơi ta thật sự sống.
0 Nhận xét