Bạn có đang quá lạc lõng trong chính cuộc sống của bản thân?
Tôi luôn đặt câu hỏi đó từ ngày tôi có một công việc “ổn định” như mong muốn của gia đình. Một ngày tan làm như mọi ngày, trở về nhà sau một ngày làm việc không chút gì thú vị, những lúc như thế tôi chỉ ao ước mình được làm công việc mình mong muốn như bạn bè của mình. Tôi từng có ước mơ được tự do làm công việc mình thích. Giờ tôi bó buộc trong mong muốn của gia đình và xã hội. Kiệt sức và chán nản khi ngày nào cũng phải đem bộ mặt giả tạo để sống trong môi trường không bao giờ thuộc về mình.
Rồi ngày đó cũng đến, không chịu nổi nữa tôi rũ bỏ mọi thứ và nộp đơn xin nghỉ việc. Mất hơn 3 năm để tôi đưa ra quyết định này, không phải vì tôi tiếc công việc đó, mà tôi sợ làm gia đình tổn thương, bố mẹ tôi đã rất hãnh diện với mọi người khi tôi vừa tốt nghiệp đã được nhận ngay vào làm tại một cơ quan lớn của thành phố. Và tất nhiên quyết định này của tôi khiến bố mẹ rất buồn và thất vọng, tôi đã chuẩn bị tâm lý và cả lời giải thích cho điều này. Dù còn rất mơ hồ về công việc sắp tới nhưng tôi nghĩ chỉ có hành động mới là lời giải thích thuyết phục nhất dành cho gia đình lúc này.
Rời xa gia đình chuyển đến sống ở một thành phố lớn hơn để phù hợp với công việc mà tôi đang theo đuổi. Tôi vốn dĩ sống nhút nhát và cẩn thận chính vì thế tôi luôn có kế hoạch dự phòng để bản thân không bao giờ bị rơi vào tình trạng nghỉ việc là trắng tay. Để bắt đầu một công việc hoàn toàn mới lại từ đầu ở tuổi 25 là không quá muộn, mà cũng chẳng còn sớm. Thành thực mà nói điều này khá khó với một người học ngành nghề chả liên quan gì đến công việc mà tôi dự định làm. Số tiền mà tôi dành dụm được đủ để tôi chi tiêu tằn tiện trong 3 tháng, và để tiết kiệm chi phí học tập tôi xin làm thực tập sinh kiêm làm tạp vụ tại một công ty nhỏ để tiện học hỏi, nâng cao chuyên môn của mình. Mặc dù nó thực sự khó khăn là thế, cuộc sống xa nhà làm tôi nhớ gia đình của mình vô cùng. Nhưng để đạt được ước mơ của bản thân, tôi biến khó khăn thành động lực khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Để chứng minh cho bố mẹ thấy quyết định của tôi là đúng đắn, tôi chỉ còn cách lao vào học hỏi và làm việc hăng say hơn bao giờ hết…
“Không có con đường dẫn đến thành công mà lại bằng phẳng cả”. Động lực để tôi có thể vượt qua nó chính là đam mê của tôi. Cuối cùng sự cố gắng và đánh đổi mà tôi bỏ ra cũng được đền đáp xứng đáng. Giờ đây tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức cho một công ty khá gần nhà với một mức lương ổn định, tôi có thể về thăm gia đình bất cứ lúc nào tôi muốn. Đó cũng là niềm vui và sự tin tưởng mà gia đình dành cho tôi lúc này. Cuộc sống của tôi giờ đã không còn tẻ nhạt, dập khuôn nữa vì tôi đang được sống hàng ngày, hàng giờ với đam mê của chính mình.
Thực ra, để bắt đầu tìm lại ước mơ của bản thân không quá khó nếu như bạn đủ sức mạnh, đam mê để quyết tâm đạt được nó. Nếu bạn cũng đang giống tôi của ngày trước thì tôi muốn nhắn tới bạn một điều rằng ước mơ nó không bao giờ mất đi cả, nó chỉ đang trốn ở một xó xỉnh nào đó, bị quên lãng đi và đợi bạn đến tìm lại thôi.
Và một điều quan trọng để có thể đứng dậy và bắt đầu lại là bạn phải chắc chắn rằng bạn đủ dũng khí và khả năng để bước trên cuộc hành trình này. Nếu bạn bắt đầu thì đây sẽ là một trải nhiệm đầy thú vị đó.
Mong rằng những chia sẻ trên sẽ một phần nào đó giúp cuộc sống của tất cả chúng ta trở nên tươi đẹp hơn.
Tác giả: Phạm Thu Hương (NHB Blue Team)
0 Nhận xét