Nếu Có Thể, Hãy Làm...


Tôi xin kể các bạn nghe một câu chuyện, tôi có một cô bạn vô cùng đáng yêu. Trước năm ngày đến sinh nhật cô ấy, tôi đã từng nói sẽ tặng cô ấy một món quà. Nhưng khi sinh nhật đến, cô ấy vẫn không nhận được món quà của tôi.

Cô ấy đã từng nài nỉ tôi tặng món quà đó cho cô ấy trước ngày sinh nhật. Và phải chăng tôi đồng ý để bây giờ không phải hối hận khi ôm món quà trước di ảnh của cô gái ngày nào. Câu nói "anh thích em", món quà đặc biệt này cô ấy mãi cũng không thể biết.

Có những việc chờ đợi sẽ đem lại kết quả hoàn hảo, nhưng có những việc chờ đợi sẽ đem lại sự tuyệt vọng. Tôi và cô gái "của" tôi là một minh chứng cho sự hối tiếc của chờ đợi.

Ai cũng có một lí lẽ riêng, và phần lớn lí lẽ của con người là sống trong chờ đợi. Họ luôn cất những công việc và hành động của mình vào ngăn tủ tạm thời để đợi. Vì họ cho rằng chỉ khi đến một thời cơ, thời điểm thì sự diễn ra của hành động, công việc mới là sự thích hợp. Và cũng có thể là do họ sợ, họ sợ thất bại, sợ cái sự mong manh của một kết quả và rồi họ lấy sự chờ đợi làm lí do, làm khiên tránh cho sự nhút nhát của mình.

Tôi đã từng nghe nhiều phản đối của mọi người đến câu nói, "sống là không chờ đợi", họ cho rằng đó là một cuộc sống gấp rút nếu không muốn gọi là cẩu thả, vì họ nghĩ cuộc sống cần có những điểm dừng của nó để cho con người cái quyền đợi để suy nghĩ, điều đó không sai nhưng không hoàn toàn đúng, cuộc sống có điểm dừng, nhưng thời gian thì luôn trôi chảy, vạn vật chuyển biến dẫn đến con người đổi thay, cả cánh hoa còn không thể chờ đợi ngắm nhìn sự ra đời của một mầm non mới mà rơi rụng một cách không cam tâm khi cố vấn vương trong gió. Con người cũng sẽ như cánh hoa ấy, nhưng khác ở chỗ con người có quyền lựa chọn, còn cánh hoa thì không, cánh hoa không muốn chờ đợi nhưng tạo hóa không cho nó cái quyền tự chủ, con người thì hoàn toàn có thể, chỉ có điều họ dùng cái quyền ấy vào việc chờ đợi để rồi cuối cùng hối hận vì sao đã không làm sớm một chút.

Hoa rơi nước chảy chứng minh thời gian vô tình như vậy mà tại sao chúng ta không biết trân trọng từng khắc một? Tại sao chúng ta lại hao phí nó vào ngăn tủ của sự chờ đợi tạm thời như thế? Liệu mọi người có biết rằng, tạm thời cũng có thể là dừng lại mãi mãi? Chẳng lẽ kết quả cuối cùng khi ta gieo nhân chờ đợi chỉ là sự hối hận của hai từ "nếu như" thôi sao? Đừng để như thế!! Hãy thử "sống vội" nếu như còn có thể, hãy can đảm từ bỏ nỗi sợi để nhanh chóng hành động thay vì chờ thời điểm. Thế gian vô hạn cuộc đời vô biên, đừng nên dừng lại để chờ chỉ vì cái thời điểm, thời cơ không thích hợp. Nếu bạn thích ai đó, hãy cứ tiến tới tỏ tình, nhận được câu trả lời cuối cùng sẽ tốt hơn bạn cứ chờ đợi trong sự nghi ngờ thấp thỏm. Nếu muốn ăn một món gì, mua một thứ gì, cứ sẵn sàng phóng khoáng tiền túi một lần, vì bạn đâu biết rằng một ngày nào đó, bạn sẽ không còn cơ hội thưởng thức chúng nữa. Hãy can đảm xách balo mà khám phá nếu cảm thấy cuộc sống này chán nản. Và hãy tận tâm báo hiếu cho cha mẹ bạn ngay bây giờ chứ đừng chờ tới khi họ không còn nhận ra người đang báo hiếu cho họ là ai. Và còn nhiều, nhiều, nhiều điều chúng ta cần phải "vội" nữa!

Nếu có thể, hãy làm chứ đừng đợi sự chắc chắn. Đường đời rất dài nhưng rồi cũng đến điểm dừng, nên hãy tận dụng thời gian khi còn có thể. Nếu như ngày trước, tôi tặng món quá này cho cô ấy sớm một chút thì có lẽ, người trong khung hình giờ đây đã là cô gái của tôi.

Tương lai có thể sẽ thay đổi, và nó quyết định ở chỗ bạn chờ đợi hay thực hiện tuyên ngôn "sống vội" của mình.

Tác Giả: Đỗ Thị Thanh Thảo (Thành viên NHB-Blue Team)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét