Em vẫn vậy
Bầu trời vẫn thế
Nắng vẫn nghiêng về
Phía không anh
Ngày vẫn qua nhanh
Tựa như chiếc lá
Chiều hôm hối hả
Đánh rơi mất mình
Tìm giữa lặng thinh
Mùi hương áo cũ
Bức tường rêu phủ
Xanh màu thời gian
Gió hát tình tang
Bài ca một thuở
Cho lần gặp gỡ
Tưởng là nhân duyên
Lừng chừng nhớ quên
Lưng chừng dang dở
Một lần bỏ lỡ
Là thành người dưng
Chuyện xưa đã từng
Giờ thành nỗi nhớ
Em nhặt tan vỡ
Ngỡ vì sao rơi
Trả về tinh khôi
Anh quen thành lạ
Cám ơn vì đã
Một lần đến bên
Có những cuộc gặp gỡ để rồi bước qua nhau mà sau này khi nhắc lại, người ta thường gọi đó là duyên phận.
Nhưng nếu hiểu kỹ chúng ta sẽ thấy được rằng đủ thương thì mới đủ duyên. Vì thương không đủ nên đời này gặp nhau rồi đành bỏ lỡ. Bỏ lỡ không phải là sắp đặt, đó là lựa chọn.
Bởi mình chọn bỏ lỡ nên mình không còn nhau mà chỉ còn kỉ niệm. Kỉ niệm sẽ thành nỗi nhớ. Đừng trốn tránh nỗi nhớ, đó chỉ là một thứ cảm giác bình dân trong mọi cung bậc cảm xúc. Đáng sợ nhất không phải nỗi nhớ, mà là tiếc nuối. Tiếc nuối nhất là biết mình có thể nhưng đã không cố gắng.
Mọi thứ trên đời đều là chọn lựa (trừ cha mẹ và nơi mình sinh ra), vậy nên chỉ lựa chọn cuối cùng mới là quan trọng nhất vì nó thuộc về mình và mình phải chịu trách nhiệm.
Những gì đã từng vui, xin hãy nói cảm ơn với người đã từng vì mình mà đem tới. Chẳng phải trước khi chọn bỏ lỡ, cũng đã trăm ngàn lần tự hỏi rằng “3,5 năm nữa, chuyện ngày hôm nay với mình có còn quan trọng?” Nếu đã lựa chọn và đã thấy không quan trọng hãy xem đó là một niềm vui từng đi qua đời. Trân trọng và nhẹ tênh. (An Hy)
Tác giả: Van Nguyen (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét