Tuổi Thơ



   Quê hương là chùm khế ngọt!!

   Nhìn những cảnh cánh đồng lúa xanh miên man, các cô các bác quê mình đang cầy cấy, tụi mình khi xưa còn nhỏ, thường sau buổi học trên lớp, về tới nhà là mải chạy ra đường làng, những con đê đầu ngõ, hai bên đường là những bụi lau, khóm tre, khóm trúc, khi thì đan xen vườn dâm bụt... Trẻ trong xóm cứ như chợ vỡ, òa tan vào dòng vui chơi, trốn tìm, ẩn nấp khắp nơi, đám bạn thì nhảy dây, cơi đáo, ăn quan. Chỉ nhóm của mình là thả diều, không khí mùa hè chiều mát, thấp thoáng cánh cò bay, những con trâu của bác Bình cạnh nhà, tắm mát, bạn Thơ nhỏ bé mới học lớp 3, tay xách cái xô mang ra đồng cho Mẹ tát nước, người bé như kẹo, mang vẹo cả người .

   Mỗi gia đình mỗi sinh hoạt khác nhau, tụi mình cứ đắm chìm vào trong gió, nơi xa thẳm của cánh diều, thi nhau viết lên đó, gửi thư theo diều bay, cầu nguyện, ước mơ sau này. Hy vọng nho nhỏ để cho mình mai sau tốt đẹp hơn, theo ý nguyện cầu của riêng mình, chắc hẳn trong đầu ai ấy đều nghĩ sự thật. Cánh diều như mỗi lúc một cao hơn, xa hơn, những cánh thư bắt đầu bay trong không gian bầu trời, ở nơi đó, tụi mình đâu có biết, cứ nghĩ như chuyện cổ tích, cô tấm, cô cám, hay nàng bạch tuyết, cô bé quàng khăn đỏ, có khi thành công chúa, hoàng tử... Chỉ ước mơ vậy thôi, ước mơ thật trong trẻo, đến lạ lùng.

   Đám trẻ tụi mình tha hồ chạy nô đùa, mặc cho Ba Mẹ hò hét khắp nơi, chơi như cuốn vào vòng xoáy xoanh quanh ngày ngày. Nhá nhem tối, bạn nào bạn ấy mới vác mặt về nhà, Ba Mẹ nhìn mình trong cảnh, tóc tai bù lên, ướt đẫm, áo quần tả tơi, bởi có khi lao cả người xuống ruộng, có lúc bị té xuống mương, có đau, có bẩn, cũng không dám kêu.

   Về nhà hôm nào không bị Ba Mẹ la mắng là ngày đó thật vui, khi thì bị Mẹ phạt, tối nay cấm không ra khỏi ngõ, hôm đó là bí bức khó chịu. Cuối tuần cơm nước xong, thường thì hay đi chơi quanh xóm, những lúc bị Ba Mẹ phạt, cấm hôm đó, nét mặt ủ rũ, buồn rười rượi đã lộ ra vẻ mặt rõ ràng. Ngồi trong nhà, vẫn nghe tiếng vọng của mấy bạn trẻ Na, Mít, gọi Bống ơi! nhanh ra cùng chơi chốn tìm nhé. Thời gian cả tối thứ 7 được chơi 2 h đồng hồ, hôm đó 1 h rồi mà chưa ra khỏi nhà, người như chuẩn bị phá bĩnh, Mẹ thấy con cứ chạy ra chạy vào, khẽ nói.

  Bống này, nay Mẹ phạt con thế, lần sau không được ra cả tối thứ 7 chơi đâu nha. Chưa kịp nghe Mẹ nói xong, Bống như một tên lửa phi chạy thẳng tăm tắp, chưa kịp nói Con cảm ơn Mẹ. Nhiều những ngày Mẹ giao cho đi lấy bèo, chặt rau cho lợn, về nhà nấu cơm, vì mải chơi quên cả việc Mẹ giao. Đi học hôm sau lên lớp cô giáo cũng gọi lên bảng, không thuộc bài, cuối kỳ làm mất điểm thi đua, Cô giáo phê bình tới phụ huynh. Từ đó liên tục có các cơn nóng giận từ Ba , Mẹ , đã nghiêm khắc hơn với mình .

   Sau một thời gian, tự mình học hỏi bạn bè và chơi có chừng mực, những cố gắng của bản thân, sự cộng tác của Ba Mẹ, Thầy cô. Thêm nữa bài nào chưa hiểu, cầm sách sang hỏi bạn Na, Mít gần nhà. Dần dần mình cố gắng hơn trong học tập. Sau 15 năm gặp lại, các bạn lớn trưởng thành, mỗi người mỗi nghề khác nhau. Nhưng cứ tết đến, xuân về, là tụi mình như ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu. Tuổi trẻ của mình có hàng trăm ngàn giấc mơ, có những giấc mơ ngây thơ bồng bột, có những giấc mơ như một bà cụ, nhưng lại là kỷ niệm nhớ mãi không quên.

   Giờ đây đám bạn trong nhóm của mình, có muốn quay trở về thời thơ ấu đó cũng không còn nữa. Nay trở về quê, đường làng xóm ngõ thay đổi, nông thôn mới đẹp hẳn lên, nhưng vẫn là những con đê, sườn sông, bãi ngô, ruộng lúa khi xưa vẫn còn đó, thật đẹp và thật bình dị, quê hương là nơi chứa chan những tình cảm, tình yêu, tình bè bạn, mãi là những dấu ấn về tuổi thơ của cuộc đời.

   Tất cả như một giấc mơ huyền thoại, cho ta mơ, cho ta ước, cho ta thấy được cuộc sống chân quê, nghèo nàn và khắc khổ khi đó. Nhưng người dân khi xưa thật chịu thương, chịu khó và hiền lành, tốt bụng. Để ngày nay mỗi chúng ta, khi nhớ về nơi ấy, không khỏi những xúc động, bùi ngùi. Những giọt mồ hôi, nước mắt của Ba Mẹ, của các bác nông dân trong làng năm ấy, như thôi thúc cho đám bọn trẻ thơ chúng tôi, thấy được, cảm nhận được, để sau này lớn lên, cố gắng vươn cao lên, thành người tài cho đất nước, mang lại vẻ vang cho quê nhà.

   Quê hương là những chuỗi ngày ta đã từng lớn lên từ đó. Nhóm bạn thuở ấu thơ ngây ngô, khờ dại như mang dấu ấn cả một thời tuổi trẻ. Nào cùng chơi, nào cùng học, nào cùng zo zo... Kỷ niệm thật tuyệt, trong ký ức của tôi và các bạn, mà ta chỉ muốn nhớ tìm về nơi ấy, những cô bé, chàng trai năm xưa, vẫn rất đáng yêu quá .

   Tuổi thơ đã khép lại, xong hình ảnh, tình yêu thương bao bọc của lớp người đi trước, tình bè bạn năm xưa , vẫn còn vẹn nguyên, cảm ơn những tháng ngày tốt đẹp đó, khi có cả những niềm vui, nỗi buồn, đều chứa đọng bao yêu thương trìu mến trong trái tôi và trong bao bạn trẻ năm ấy.

Tác Giả: Tạ Thị Thủy (Thành viên NHB Blue Team)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét