17.3.2018
Tôi nghĩ cuộc đời thú vị, thú vị vì nó lòng vòng, lòng vòng cũng bởi chữ "Nhân duyên".
Tôi thích làm cô giáo, cô giáo dạy văn, chỉ văn thôi. Nhưng cuối cùng tôi quyết định học trường ngoại ngữ, chuyên ngành biên phiên dịch Tiếng anh. Chả liên quan, vì tôi không biết 1 chữ Tiếng anh nào trước khi vào trường cả, bảng chữ cái tôi còn không biết hết. Giờ à, tôi không giỏi xuất sắc nhưng ít nhất tôi chả ngán ông tây nào cả. Ừ thì thực tập, tôi theo Lập, đạp xe đạp 14 cây số xuống Thuận An để xin thực tập tại 1 Resort 5 sao - sinh viên thực tập tại phòng Nhân sự. Tôi ấn tượng với chị Minh Thu - đích đến mà tôi chưa với tới được.
Sinh viên năm tư - tôi lang thang cùng Diệu trên cầu Trường Tiền và bảo Diệu yên tâm, sau này cuộc sống của Lan sẽ ổn: Lan làm cô giáo dạy vài lớp gì đó, tối về có thể dịch thêm sách kiếm tiền, cuối tuần Lan sẽ lòng vòng nhà sách và đọc sách lung tung, an yên. Ra trường, tôi mất 2 ngày để chị may áo dài, thích thú khoe với cả nhà, chiếc áo dài có hoa màu cam rất đẹp. Giờ chắc mẹ đang treo trong tủ, gọn gàng. Tôi làm cô giáo thật - 1 cô giáo làng - đáng yêu và hạnh phúc - 20.11 tôi được tặng cả 1 xe hoa --- toàn hoa thầu đâu và hoa bèo màu tím. Những con đường có ngã rẽ. Tôi không khéo may vá, bố bảo quần tôi may bố vừa ngồi chổm hổm đã rách. Thế mà tôi vào làm ở 1 công ty may, thôi cứ gọi tôi đại loại là " Phiên dịch", vì ở nhà các cụ cứ nghĩ vào công ty may là làm công nhân. Nhưng hình như có cái gì sai sai vì tôi học Tiếng anh, nên thôi giải thích là làm "Phiên dịch" cho dễ hiểu, Bố tôi cũng nghĩ thế, mẹ cũng đoán vậy. Thật ra tôi làm "Quản lý đơn hàng" ( dịch à, 1 phần thôi)- Tôi khó tính, 1 đường chỉ đứt tôi cũng yêu cầu cắt cho sạch, tôi nâng niu từng mẫu quần áo cho nhãn hàng tôi theo dõi. Tôi cũng khóc vì áp lực, hạnh phúc nhìn những chuyến container chở hàng đi. Tôi xong 1 mùa bận rộn.
Tôi vào nam. Tôi là nhân sự của 1 công ty bé xinh. Mới mẻ, nhiều khó khăn nhưng vẫn ổn thôi, tôi làm được. Vì ít nhất cũng một lần nào đó tôi nghe thấy từ này rồi, nó quen quen. Tôi không tài giỏi gì cả, nhưng quan điểm rõ ràng: Cái gì cũng phải rõ ràng, mà đã làm thì phải cố gắng làm cho xong.
Nhân sự mà, có tuyển dụng, có làm thêm nhiều cái khác. Tôi gặp nhiều anh chị em mà giờ họ là đồng nghiệp của tôi. Nhiều người ở lại nhiều người ra đi. Mỗi người 1 tính, đôi khi cũng vui khi nghĩ về họ. Duy Vũ - bạn Quản lý QC mà tôi rất yêu mến, tôi thích slogant của cậu ý " Hãy làm những việc bình thường bằng lòng say mê phi thường". Giờ nó là Slogant của tôi. Cậu ấy bảo thấy tôi rất cừ, chưa thấy 1 nhân sự nào cừ như tôi. Biết đó là lời động viên, khích lệ nhưng tôi bật khóc. Giờ lâu lâu nhìn lại vẫn khóc. Vì sự cố gắng nó thích được khích lệ, thế thôi.
Giờ tôi vẫn làm công việc ấy, hàng ngày sáng vẫn đi làm, cãi nhau vài trận, khuyên nhủ, hỏi han có người. Tuần 2,3 tối tôi free talk với các bạn học sinh của tôi. Khi rảnh tôi xin mấy bài dịch short short về dịch cho đỡ quên. Anh bảo trì trong Công ty tặng tôi 1 giá sách bằng gỗ, tôi để vài quyển sách mua khi đi siêu thị. Sếp tặng tôi 1 bộ ly sứ, để uống trà. Tôi có cậu ấy để mè nheo vòi vĩnh, thơm vào cái trán nhăn nhó của tôi mỗi buổi sớm mai. 28 tuổi, tôi vẫn vậy. Mạnh và không sợ hãi.
CHẮC CHẮN!!
Tác Giả: Lan Nguyên (Thành viên NHB Blue Team)
0 Nhận xét