Thanh xuân là gì? Là kiêu ngạo, là nóng nảy, là vùng vẫy, là... Đơn độc? Tôi đã từng nghĩ thanh xuân của mình ấy à, sẽ chỉ thầm lặng trôi qua, nhẹ nhàng như một cơn gió thu vậy. Thật ra... Cũng đã từng mộng mơ về một thời thanh xuân rạo rực, tưởng tượng những tháng năm tuổi trẻ nhiệt huyết, tràn ngập màu hồng... Nhưng rồi, những vấp ngã, sự cô lập, tẩy chay của mọi người đã biến thời cấp 2 của tôi trở thành nỗi ám ảnh. Bản thân cũng vì vậy mà lạc trong một con đường màu đen vô tận, muốn thoát ra nhưng lại không tìm được đường, bản thân cũng chẳng biết nên làm thế nào mới phải... Thanh xuân, thực sự đẹp đẽ như người ta vẫn nói?
Cùng khối tôi có một cô bạn. Tôi quen cô ấy từ hồi lớp 5, rất vui tính, thân thiện, tôi gọi cô ấy là Bí Đỏ. Lên cấp 3, chúng tôi học cùng một trường, lớp tôi ngay kế bên lớp cô ấy. Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, Bí Đỏ đến lớp học với chiếc mũ lưỡi trai. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như suốt cả ngày hôm đó Bí Đỏ không tháo chiếc mũ xuống, mặc cho lời nhắc nhở của cô giáo chủ nhiệm. Chỉ sau một lúc, tin tức Bí Đỏ cắt tóc thành kiểu tóc con trai và đang yêu một bạn nữ đã lan khắp khối. Thế là giờ ra chơi, cả một đám học sinh đứng trước lớp học cô ấy với ánh mắt tò mò, chỉ trỏ. Người này truyền người kia, người kia kể cho người nọ, chẳng mấy chốc học sinh toàn trường đều đã biết. Họ trêu chọc, cười đùa trước việc làm của Bí Đỏ. Từng tiếng cười nhạo, lời chế giễu thản nhiên thốt ra, hướng mũi tên về phía cô ấy. Có người nhìn cô ấy với ánh mặt giễu cợt, có người cảm thông, có người thương hại... Tất cả họ đều đứng từ xa, không ngừng phán xét cô ấy, rồi bảo với nhau rằng cô ấy nên làm thế này, không nên làm thế kia. Từ đầu đến cuối,một con bé nhút nhát như tôi chỉ im lặng. Tôi rất muốn hỏi họ, họ có quyền gì phán xét sau lưng cô ấy? Họ lấy tư cách gì !!! Thế nhưng, tôi lại không dám, cuối cùng vẫn chỉ im lặng mà thôi.
Cô bạn thân của tôi ngồi kế bên Bí Đỏ. Tôi lấy cớ sang nói chuyện với cô ấy, tiện thể hỏi thăm tình hình Bí Đỏ. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy Bí Đỏ nằm gục xuống bàn, có hôm còn khóc đến sưng cả mắt. Tôi rất muốn hét lên với Bí Đỏ rằng: "Cậu tưởng cắt tóc rồi, mặc quần áo con trai lên rồi thì bản thân cũng sẽ mạnh mẽ hơn à? Đồ ngốc! Muốn khóc thì cứ khóc thật to, có gì buồn bực cũng đừng giấu trong lòng như thế!" Nhưng nghĩ lại, tôi có tư cách gì nói cô ấy? Bản thân chẳng phải cũng từng trốn một góc rồi khóc thầm trước lời bàn tán của mọi người đó sao? Cuối cùng, tôi chỉ ngồi kế bên cô bạn thân của tôi, kể chuyện cười thật to, thật dõng dạc để Bí Đỏ cũng nghe thấy. Rồi khi Bí Đỏ nhìn tôi,tôi sẽ cố cười thật tươi, tôi mong rằng có thể truyền chút động lực giúp cô ấy đỡ mệt mỏi hơn. Thật là ngốc quá mà!
Sau vài tuần, chuyện này dần lắng xuống. Cho đến một ngày, trường tôi tổ chức cuộc thi tìm kiếm tài năng dành cho học sinh. Tôi nhớ rất rõ hình ảnh của Bí Đỏ. Bí đỏ mặc chiếc áo ca rô đỏ sọc đen, quần jean. Mái tóc dài mà tôi từng thấy trước đây đã trở thành kiểu tóc ngắn thời thượng của các "oppa" Hàn Quốc. Cô ấy cùng bạn của mình tự tin bước lên sân khấu, mỉm cười thật rạng rỡ cúi chào tất cả mọi người. Và khi Bí Đỏ cất tiếng hát trầm ấm của mình, cả sân trường như bùng nổ. Người hét, người vỗ tay không ngừng. Đến đoạn nhạc dạo, Bí Đỏ bước xuống chỗ ngồi của ban giám khảo rồi đi đến dãy hàng lớp mình, vẫy chào và đập tay với mọi người, thành công tạo hiệu ứng một lần nữa khiến cả sân trường sục sôi. Trở lại sân khấu, từ lúc nào trên tay cô bạn đã cầm một cành hoa hồng, đến đoạn nhạc cao trào liền tặng cho bạn nữ hát cùng mình, sân trường chính thức bùng nổ lần 3
- Oaaaaaa!!
- Soái tỉ!
- Mị cũng muốn được tặng hoa!
Tiếng hét át tiếng nhạc. Bạn học ngồi cạnh tôi phấn khích: "Nam thần trường học là đây chứ đâu! Đẹp trai, ga lăng thấy sợ! Nó mà không phải con gái là tao đổ sấp mặt rồi". Quả thực, tôi không thể liên tưởng đến hình ảnh một Bí Đỏ cách đây vài tuần và một Bí Đỏ đang tự tin, tỏa sáng trước hàng ngàn học sinh. Phải! Chính là cảm giác tự tin! Bí đỏ hiện tại thực sự rất ngầu, rất soái!
Nhìn cô bạn, bản thân cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Nhưng cái lạ ấy thực sự khiến người ta phấn khích và bị thu hút. Một chút ngông cuồng, chút sốc nổi và hơn tất cả là sự tự tin, không ngại thay đổi để sống đúng với cá tính, với tính cách của bản thân. Tất cả tỏa ra hơi thở của thanh xuân! Phải! Là thanh xuân mà ai cũng muốn được đắm chìm.
Và rồi... Khi tôi ngồi lặng im cảm nhận tiếng ca trầm ấm ấy, tôi ngẫm ra rằng... Thanh xuân, ai mà chẳng phải trải qua những khó khăn,vấp ngã. Rồi đến khi đã trưởng thành,đã vượt qua tất cả, bạn mới vỡ lẽ ra rằng những khó khăn, thử thách năm xưa chẳng đáng sợ như bạn vẫn tưởng. Nỗi cô đơn chỉ là một trong những cảm xúc mà ai cũng phải trải qua ít nhất một lần. Lo lắng, sợ hãi chỉ khiến cho tất cả trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Người ta nói gì về bạn quan trọng lắm sao? Trong lời nói của họ, liệu có mấy phần chân thành, thật lòng quan tâm đến bạn? Sống đúng với cá tính, với tính cách thật của bản thân không có gì là sai hết!
Cuối cùng, bạn trẻ này, hãy nhớ đến câu nói của John Mason mỗi khi cảm thấy cô đơn vì bị ai đó cô lập: "Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao". Tôi mong rằng mọi người đều có thể sống đúng với cá tính của chính mình, đừng như tôi của năm đó, làm một con sên nhút nhát trốn trong chiếc vỏ của chính mình.
Tác giả: Phạm Khánh Linh (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét