Không Bao Giờ Từ Bỏ Mọi Cố Gắng


   Cuộc sống không phải là những con đường trải đầy hoa hồng và bằng phẳng mà nó bao giờ cũng có những ngả rẽ, những khúc quanh co khúc khủy, lắm gập ghềnh để thử thách sự kiên nhẫn của chúng ta.

   Nhưng không phải ai cũng dũng cảm đối mặt với khó khăn, thử thách đầy chông gai của cuộc đời. Vì thế, có nhiều người buông xuôi tất cả phó mặc cho số phận đẩy đưa mà không tìm cách để giải quyết vấn đề. Ở đời, không có con đường cùng chỉ có chúng ta tự đẩy mình vào ngõ cụt không tìm ra lối thoát do chính tâm lý thiếu tự tin vào bản thân cho rằng mình chẳng làm được gì cả. Cho nên, chúng ta tự mình đã hạ thấp giá trị của bản thân và thiếu bản lĩnh trước sóng gió cuộc đời. Khi đối diện với những chướng ngại vật trên đường đi tới tương lai thì có người sẽ chấp nhận đối diện và đi xuyên qua nó dù có gian nan vất vả thế nào đi nữa, có người lại đi đường vòng và luôn phấn đấu đạt đến thành công cuối cùng... Và dù bằng cách nào để đạt đến thành công, lâu hay mau không phải là thời gian quyết định mà là bản thân ta có cố gắng nỗ lực hết mình hay chưa?

   Bản thân tôi cũng đã từng có lúc muốn buông xuôi tất cả mặc dòng đời xô đẩy. Thời phổ thông là những tháng ngày tôi buồn bã, thậm chí mất phương hướng vì không biết mình sẽ đi đâu về đâu và làm được gì trong tương lai khi mà kết quả học tập cứ ngày càng tuột dốc thảm hại. Khi đó, tôi từ một học sinh giỏi vòng huyện lại rơi vào tình trạng mất căn bản trầm trọng các môn tự nhiên. Tôi đã dành thời gian ngồi ngẫm nghĩ và tìm cách vượt ra sự thay đổi theo chiều hướng tiêu cực đó. Nhưng rồi tôi chẳng thể nào tìm ra lời giải đáp cho riêng mình. Tuy vậy, tôi vẫn muốn được vào đại học và theo đuổi ước mơ từ thuở bé của mình. Thế là, có người hàng xóm cười mỉa mai: "Học giỏi mới có thể đậu đại học chứ học lè tè vậy thì cóc mọc râu cũng chẳng biết có được chưa nữa à". Câu nói vô tình đó như một nhát dao nhọn đâm thẳng vào ngực trái của tôi làm nó đau điếng, hụt hẫng... Nhưng, đó cũng chính là động lực giúp tôi vượt qua bản thân mình, tập trung vào khối ngành phù hợp với sở trường của tôi. Và tôi đã dành tất cả thời gian cho kỳ thi cuối cấp và tuyển sinh đại học suốt mấy tháng trời ròng rã. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học, tôi đã không tin vào sự thật bất ngờ và vui sướng đó. Tôi vội vàng chạy về khoe với gia đình, tuy không nói ra nhưng tôi thầm kiêu hãnh vì đã làm được điều mà người khác nói mình không thể làm được.

   Cuộc sống cũng chẳng dễ dàng như ta vẫn hằng mơ. Tốt nghiệp ra trường, tôi bắt đầu chạy đôn chạy đáo tìm việc, nộp hồ sơ khắp nơi nhưng chẳng nơi nào gọi điện trả lời vì trường tôi học cũng chẳng được danh tiếng. Một phần tôi không muốn có việc làm theo con đường "nhất cận thân, nhì cận lân". Nên tôi chấp nhận làm trái nghề với nhiều công việc từ nhân viên bán sách rồi công nhân,... Miễn là lao động chân chính và đem lại thu nhập chính đáng để tôi có thể phụ giúp gia đình trả khoản nợ vay cho tôi học đại học và có thể tự lo cho mình. Tôi dấn thân phiêu bạt giữa Sài Gòn phồn hoa gần ba năm càng giúp tôi trưởng thành hơn, hiểu được chút ít bụi trần và thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi nếm trải đủ "cay đắng mùi đời" theo một khía cạnh nào đó để tôi trân trọng hơn từng ngày mình được sống. Cơ may cũng đến khi tôi nộp đơn thi tuyển công chức xã dù vị trí đó không đúng chuyên môn sở trường của tôi. Tôi đã cố gắng tập trung ôn với một niềm tin mãnh liệt lần này tôi sẽ chiến thắng. Và niềm tin đó đã giúp tôi vượt qua kỳ thi "một cách ngoạn mục". Giờ đây tuy không thực hiện được giấc mơ bục giảng, cũng gặp không ít rắc rối, sự ghen ghét đố kỵ và không có sự hỗ trợ tích cực từ đồng nghiệp thì tôi cũng chưa bao giờ từ bỏ mọi cố gắng khi gặp phải chuyện khó khăn mà trước giờ mình chưa làm bao giờ. Tôi nghĩ rằng cuộc sống phải có sự trải nghiệm như thế mới thú vị, ta sống không phải để hưởng thụ mà là để cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của mình để làm đẹp hơn cho cuộc sống.

   Ánh sáng luôn ở cuối con đường và chẳng có thành công nào mà không có gian nan, quan trọng là chúng ta không được cho phép mình từ bỏ vì ngay khi bạn từ bỏ thì có thể chỉ một bước nữa thôi là bạn đã chạm đến thành công. Nếu bạn đầu hàng số phận cũng có nghĩa là bạn đã phủ nhận một chặng đường dài bạn không ngừng nổ lực cố gắng là vô nghĩa. Chúng ta chỉ thật sự thất bại khi chúng ta từ bỏ mọi cố gắng.

Tác giả: Phạm Trà Mi (Thành viên NHB-Blue Team

Đăng nhận xét

0 Nhận xét