ĐỪNG ĐỂ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG TỐI LÀM BẠN QUÊN MẤT ÁNH SÁNG


Đôi khi, một biến cố xảy đến đủ lớn để che mờ cả bầu trời.

Một cú vấp ngã giữa cuộc đời khiến ta nghi ngờ hết thảy:

người bên cạnh, con đường đang đi, và thậm chí chính mình.


Những tháng ngày đó, người ta gọi là “tối”.


Tối – không phải vì mặt trời tắt,

mà vì trong lòng ta không còn thấy ánh sáng.



Có người từng rất lạc quan, rất yêu đời,

nhưng chỉ sau một cú phản bội, họ khép lòng.


Có người từng rất chăm chỉ,

nhưng sau một lần thất bại, họ ngồi lì không đứng dậy nữa.


Có người từng đầy hy vọng vào tương lai,

nhưng sau một lần tổn thương, họ buông hết –

như thể cuộc đời chỉ còn là một cái hố sâu.



Nhưng bạn ơi,

một đoạn đường tối không có nghĩa là cả cuộc đời này sẽ tăm tối.


Chẳng ai sống mà không từng đi qua một đường hầm.

Nhưng đừng ở lại đó quá lâu.

Cũng đừng trang trí nó như một ngôi nhà.


Hãy nhớ:

Đó chỉ là một đoạn,

không phải điểm đến.



Nó có thể dài – nhưng rồi sẽ kết thúc.

Nó có thể lạnh lẽo – nhưng không phải mãi mãi.


Cái khiến nhiều người gục ngã,

không phải vì họ yếu,

mà vì họ quên mất rằng:

trước khi vào đường hầm, họ từng thấy ánh sáng.



Và ánh sáng đó, chưa bao giờ biến mất.

Nó vẫn ở đó, đợi bạn bước tiếp.

Đợi bạn ngẩng đầu lên.


Vì thế,

dù bạn đang ở đâu trong đoạn tối của cuộc đời,

xin đừng quên:

bạn từng rực rỡ. Và bạn sẽ lại rực rỡ.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét