MỖI NGƯỜI CHỈ CẦN MỘT THẾ MẠNH – RỒI ÂM THẦM MÀ LÀM TỚI


Có một thời, tôi hoang mang.

Không phải vì không có gì trong tay.

Mà vì có quá nhiều thứ tôi muốn giỏi, muốn làm, muốn trở thành.


Tôi thấy người ta giỏi viết – tôi cũng tập viết.

Thấy người ta giỏi nói – tôi học ăn nói.

Thấy người ta kinh doanh – tôi cũng muốn buôn bán.


Rồi đến một lúc, tôi không còn biết mình là ai.

Biết nhiều, nhưng chẳng sâu.

Làm nhiều, nhưng chẳng tới.

Chạy hoài, mà không về đâu cả.



1. Không biết mình mạnh ở đâu – là một nỗi cô đơn khủng khiếp


Tôi từng sống như vậy: mỗi ngày đều lo sợ.

Không biết việc mình đang làm có phải là hướng đúng không.

Không biết mình có giỏi gì thật sự không.

Không biết liệu có điều gì mình có thể làm tốt đến mức… không cần giả vờ nữa.


Tôi bơi trong những lựa chọn như một người lạc giữa biển.

Không thiếu điều kiện.

Không thiếu cơ hội.

Nhưng thiếu một điều: sự chắc chắn bên trong.


Cái cảm giác đáng sợ nhất – không phải là không ai công nhận mình.

Mà là chính mình cũng không còn tin vào điều gì đủ sâu trong mình để mà bám vào.



2. Rồi có một ngày, tôi dừng lại. Không vì tỉnh ngộ. Mà vì quá mệt.


Mệt với việc cố trở nên toàn diện.

Mệt với việc luôn phải học thêm, làm thêm, chứng minh thêm.

Mệt với việc chạy theo một hình ảnh mà tôi không còn nhận ra nữa.


Và trong một buổi chiều trống rỗng, tôi chỉ ngồi đó.

Không làm gì. Không cố gì. Không nghĩ gì.


Chính trong khoảnh khắc “bị bỏ mặc” bởi cả thế giới ấy,

tôi mới chạm vào một điều rất nhỏ –

một điều tôi đã từng làm từ lâu… không vì ai cả.

Chỉ vì khi làm điều đó, tôi được là mình.



3. Hóa ra, mình vẫn còn một điều để giữ. Mà trước giờ mình cứ bỏ nó lại sau lưng.


Đó không phải là thứ gì to lớn.

Không phải là kỹ năng “hot”.

Không khiến tôi trở nên nổi bật, giỏi giang hay đặc biệt.


Chỉ là một thứ tôi làm được… mà thấy lòng mình lặng.

Một việc tôi có thể làm mỗi ngày… mà không thấy phiền.

Một hành vi nhỏ… mà sau khi làm xong, tôi thấy mình có ích, dù không ai biết.


Tôi đã đánh rơi nó,

vì cứ nghĩ rằng: cần phải làm điều gì đó “xứng đáng” hơn, hoành tráng hơn.


Nhưng không.

Chính điều bé nhỏ đó – chính là “cái gốc” mà tôi cần.



4. Mỗi người không cần nhiều thế mạnh. Chỉ cần một – nhưng phải làm tới tận cùng


Từ hôm đó, tôi dừng việc học thêm đủ thứ.

Tôi không còn tham nhiều nữa.

Tôi chỉ chọn một việc. Một thứ duy nhất.

Và đặt đời mình vào đó.


Không cần biết ai đánh giá ra sao.

Không cần biết thứ đó có “xu hướng” hay không.

Không cần biết bao lâu mới “có quả”.


Tôi chỉ biết một điều: nếu không làm nó, tôi không còn là chính tôi.



5. Làm tới – không để thắng ai, mà để đừng thua chính mình


Tôi không làm giỏi hơn ai.

Nhưng tôi ở lại lâu hơn.

Tôi không làm nhanh hơn ai.

Nhưng tôi không bỏ ngang.


Mỗi ngày, tôi làm việc đó – trong âm thầm.

Như người thắp lửa trong đêm. Không ai thấy. Nhưng tôi biết mình còn sống.


Và một lúc nào đó, khi người ta quay cuồng với bao nhiêu sự lựa chọn,

thì tôi – người chẳng có gì ngoài một điều mình làm đến cùng –

lại là người không lạc.



Một đời người, có một điều để không từ bỏ – là đủ rồi


Nếu bạn chưa biết thế mạnh của mình là gì,

hãy đừng hỏi người khác.

Đừng tìm trên mạng.

Đừng chạy theo lời khuyên.


Hãy ngồi xuống.

Trong một buổi chiều không ai gọi.

Trong một ngày bạn chẳng cần giỏi giang.


Và tự hỏi:

“Điều gì, nếu tôi làm mỗi ngày – tôi không thấy phí đời?”


Chỉ cần tìm ra điều đó –

Và rồi, âm thầm mà làm tới.

Không cần phải hay hơn ai cả.

Chỉ cần… không phản bội chính mình là đủ.


Mỗi người đều có một điều đáng để giữ.

Đừng đánh rơi nó – chỉ vì bạn nhìn thấy quá nhiều thứ lấp lánh hơn trên đường.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét