Tại Sao Tôi Thích Viết



"Lặng bên cửa sổ, lá đang rụng, thu đang về, gió thoang thoảng, mái tóc bay có mùi thơm nhẹ". Chừng ấy cũng đủ khơi gợi cho lòng này một chút cảm xúc gì đó để đặt bút và viết . Có thể ngọt ngào cũng có thể cay đắng. Nhưng ít ra thì nó cũng không quá gai góc để chạm vào đến tận nỗi đau. Viết là để giãi bày, viết là để chia sẻ, và viết là để chữa lành vết thương, vết thương trong tâm hồn..., không phải xé vạch để máu ứa ra. Đau. Rất đa . Tôi sợ đau. Lời nói dễ dàng khiến chúng ta tổn thương còn chữ viết thì không. Vậy nên không có lý do gì để ta từ chối viết, và viết, sẽ viết.


Có nhiều điều khó cất lên để nói thành lời, có nhiều suy nghĩ chúng ta chẳng thể gói ghém tròn trịa, súc tích mà nói với nhau, và cũng bởi chẳng có người phù hợp để lắng nghe. Ta cứ viết như thế đôi khi người chẳng đọc. Nhưng ít ra tâm hồn ta cũng đang tự nhận định được nó đang nói ra một điều gì đó, chỉ có thể tự mình cảm nhận, tự mình giải tỏa.


Tôi vừa thấy đôi chó mèo hàng xóm nằm kế nhau, chúng đang thiu thiu ngủ. Woa đáng yêu chết mất, tại sao trông chúng hòa thuận đến vậy? Chỉ một khung cảnh nhỏ mà cũng đủ khiến tôi phấn khích rồi. Thế nhưng trong lúc này đây tôi không thể chia sẻ cảm xúc, bởi không có ai quanh đây. Tôi liền tìm đến người bạn thân cận của mình, đó là cuốn nhật ký và tôi sẽ ghi cảm xúc lúc đó vô đó.


Tôi tình cờ nghe được một bản nhạc hay và chẳng thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả cảm xúc lúc đó: Lâng lâng? Thật chill? Thoải mái? Vui sướng? À không, không hẳn vậy. Nên tôi đã diễn giải và viết thật dài vô cuốn nhật ký của mình. Vì sợ rằng những từ ngắn gọn nói ra không đủ cho cảm xúc của mình.


Lời nói, nói ra rồi gió cũng đến mà cuốn đi. Để lại cho chúng ta một chút cảm xúc xao xuyến, bâng khuâng. Nhưng những dòng chữ sẽ ở lại với năm tháng mà không bị gió cuốn đi mất. Mỗi khi cô đơn ta tìm lại những tâm tình xưa cũ, cũng có chút thú vị. 


Một tâm hồn nghệ sĩ, yêu thích sự cô đơn. Đời họ cũng sẽ vẫn nhộn nhịp lúc cần. Thế nhưng cũng có những khoảng thời gian họ tách biệt với cuộc sống nhộn nhịp để viết. Đôi khi cô đơn để tâm hồn trần trụi và lan tỏa mọi suy ngẫm một cách dễ dàng qua dòng chữ.


Với tôi, viết giúp tôi giải tỏa, chia sẻ những suy nghĩ trong tôi. Vì trong cuộc sống bộn bề đầy hối hả này có nhiều điều tôi nghĩ nhưng chẳng đủ can đảm để nói ra. Do ngại, do tế nhị, sợ mất lòng người khác, sợ người bên cạnh buồn hay nói ra sợ không được đồng tình, bị phản đối. Và cũng có thể muốn để lại một khoảng lặng cho riêng mình. Ngay cả với những người thẳng thắn nhất, bộc trực nhất cũng chưa chắc có thể dùng lời để bộc bạch hết suy nghĩ của mình. Huống chi với những người sống nội tâm khép kín sẽ lại càng khó phơi bày mọi ngóc ngách của nội tâm mình qua lời nói. Thế nhưng một điều khi viết tôi rất ghét, ghét bị làm phiền. Bởi những cảm xúc của tôi lúc đó rất đỗi mong manh, chỉ một cái chớp mắt cũng có thể khiến dòng cảm xúc mãnh liệt ấy tan biến. Với tôi việc viết khiến bản thân giàu có hơn về cảm xúc, cũng giàu có hơn về ngôn từ.


Cuộc sống này khiến con người ta phải tò mò. Nhưng đôi khi thứ khiến ta tò mò lại chính là nội tâm của chính mình. Những người trẻ đều muốn trải nghiệm, đều muốn khám phá mọi điều để tạo nên một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và giờ đây tôi viết, không còn viết cho mỗi bản thân, cho cuốn nhật ký kia. Mà giờ đây tôi viết để sẻ chia, để cho ai đó có thêm niềm vui, thêm động lực dù chỉ là "một" người. 


Và vì vậy tôi vẫn ở đây, vẫn sẽ viết, và tôi yêu thích điều này.


Tác giả: Nguyệt Hà (NHB Blue Team)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét