Hành trình của mình: Từ ghét đến chủ động viết để thay đổi cuộc sống.
Khởi điểm từ một học sinh có bài văn bị phê bình trước lớp.
Nếu có ai nói rằng một người viết giỏi hay đơn thuần là một người thích viết có xuất phát điểm vô cùng tốt đẹp với văn chương thì có lẽ không đúng hoàn toàn. Đặc biệt là với mình. Bản thân mình không có ấn tượng đầu tiên đặc biệt tốt đẹp với việc viết và văn chương. Mà ngược lại đó còn là một kỉ niệm mắc cười mỗi khi nhắc lại.
Còn nhớ bài tập làm văn đầu tiên của mình bị gạch toàn mực đỏ của cô giáo, còn bị đọc trước lớp nữa. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, một tràng cười vì bài văn “tả về cô giáo lớp một của em” toàn những câu từ ngớ ngẩn. Vậy là một đứa con nít học lớp hai bắt đầu căm ghét việc viết. Tại vì nó nghĩ những con chữ nhàm chán quá, khô khan quá, không có tí ma lực nào, ngược lại những con chữ lại khiến nó trở thành trò cười cho cả lớp.
Rồi lên lớp năm, bạn học sinh năm nào cũng không khá khẩm chút nào trong công cuộc viết. Trong lúc mấy bạn cùng lớp đều đạt chuẩn thì nó cứ bị cô bắt viết đi viết lại gần chục lần, vì bài viết không đủ dài. Vậy là nó càng ghét văn hơn nữa, tại vì môn học gì mà cứ rập khuôn, môn gì mà tối ngày cứ bắt viết tới viết lui không vì một lý do gì cả, cũng chả có tí thực tế gì đối với nó. Hơn thế nữa, đã nói đến “tưởng tượng của em” mà cứ bắt học sinh viết theo ý của giáo viên.
Phát hiện ra một tài năng văn chương chớm nở.
Vậy là bạn học sinh cấp một đó đã tốt nghiệp, rời xa nhưng bài văn mẫu quá nhàm chán, thật sự đã có một chút khởi sắc trong sự nghiệp văn chương của mình. Đó là vào một buổi chiều tập viết, bạn ấy bị bắt lên bục giảng đọc thật to bài viết. Bài viết miêu tả ánh trăng đêm Trung Thu. Vậy là vô tình cô giáo của bạn học sinh lớp 6 nào đó đã vô tình phát hiện tài năng và chút năng khiếu gắn với con chữ của bạn. Với ý nghĩ “bài văn sẽ thật dở tệ” sau khi đọc xong, bạn học sinh ấy vẫn rất bình thường. Nhưng từ buổi chiều hôm ấy, trước sự thán phục của cả lớp, có một cô học sinh dần dà đã có cái nhìn khác về văn học.
“À, hóa ra mình cũng có năng khiếu chứ nhỉ!”
Lý do mình trở lại với việc viết lách sau hai năm bỏ dở, và những gì mình có.
Mình đã có hai năm học đội tuyển văn của trường, nhưng chỉ là học vì thích, mục tiêu học tập của mình cũng không rõ ràng. Và sau khi thi vào cấp ba, mình dường như bỏ ngang việc viết và học văn. Con người của mình cũng trở nên lầm lì hơn, không còn thấy thương, thấy xót cho ai nữa, dù rằng trước đó mình là một người rất dễ mủi lòng trước những người khó khăn. Vậy là một buổi chiều đi học về mình chợt nghĩ: “Bỏ bê viết quá, con người cũng trở nên khô khan.”
Vậy là mình viết lại, vào nhiều nhóm viết lách hơn. Thấy ai viết gì tâm sự gì cũng chạy vô đọc, ít nhiều gì cũng đọc, chỉ đơn giản là để lòng mình nhiều cảm xúc hơn một chút. Có thể mình viết không đủ tốt, không đủ chuẩn nhưng đến hiện tại mình vẫn không dám ngừng lại nó. Mình cũng không viết thường xuyên, có thể là hai ba ngày gì đó viết một lần, ngày nào không có cảm xúc thì viết vài dòng vô nhật kí để ghi chú lại. Viết đã giúp mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, có nhiều cơ hội hơn, làm quen được nhiều người nữa.
Vậy đó, mình cứ viết thôi, không hay, không đặc biệt nhưng mà nó giúp tâm hồn mình không bị chai sạn. Viết cho bản thân để có giây phút yếu lòng thì nhìn nhận lại, viết cho nhiều người để tìm kiếm sự tương đồng trong cuộc sống. Cũng có lúc mình cảm thấy bài viết mình không đủ sâu, không đủ trải nghiệm nhưng mình vẫn viết. Vì với mình, mình còn trẻ, việc trải nghiệm là của ngày mai, của sau này. Dần dần thì mình mới có nhiều kinh nghiệm được, nếu cứ bắt mình đủ kinh nghiệm thì mới được viết thì chắc việc viết lách chỉ dành cho người trưởng thành.
Viết lách đã thay đổi mình, khiến mình muốn nhắn tin, bình luận với nhiều người viết hơn, chia sẻ cảm xúc của mình khi tìm thấy sự đồng cảm trong bài của người khác. Viết lách với mình rất khó mà cũng rất dễ. Cũng có người bạn bảo mình viết không hay, viết chưa đủ đặc biệt và chưa đủ cái riêng đủ gây ấn tượng. Nhưng mà mục đích của mình là để cứu rỗi tâm hồn kia mà, vậy là mình cứ bỏ ngoài tai và tiếp tục viết. Mỗi lần viết có độc giả bình luận, có những dòng tâm tình từ một người bạn nào đó khiến mình biết mình đã làm đúng.
Còn bạn, có thể chia sẻ cho mình một chút lý do vì sao bạn tìm đến viết lách không?
Tác giả: Thể Hồng (NHB Blue Team)
![]() |
Mua Ngay |
0 Nhận xét