Ai Cũng Cần Phải Lớn



Tối hôm qua, sau khi đi làm thêm ca tối về, mình cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng. Nhưng vẫn muốn nấu cơm để hôm sau ăn uống healthy. Chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại nhớ ngay đến bộ phim này.


“Reply 1988”


Mình tắt chuông điện thoại và bật laptop lên, vừa nấu ăn, rửa dọn, vừa xem phim. Nhưng thực ra mình có để ý đến phim mấy đâu, toàn replay bài nhạc phim cả tối.


“Youth”


Mình nhớ về những năm tháng tuổi thơ toàn chạy nhong nhong theo các anh trong phố đi chơi thâu ngày. Bố mẹ mình đi làm bận lắm, mình toàn ăn trực nhà hàng xóm và đi chơi với các anh. Có hôm đến 9 giờ tối mà hai anh em vẫn ngồi gục đợi bố mẹ về mở cửa. Vừa đói vừa rét, mình cứ ngồi khóc huhu trước cửa nhà. Hồi đấy mình mới 6-7 tuổi chứ mấy.


Mình nhớ về những ngày ôn thi ra trường chuyên cấp 2 của huyện. Cả túi bố chỉ có hai chục ngàn, mà bố vẫn chiều theo ý mình, mua thêm cuốn ôn luyện toán nâng cao. Mình vẫn nhớ như in hình ảnh đó. Nên cho tới tận bây giờ, mình luôn nhắc nhở bản thân cố gắng hơn nữa, phải cố gắng thật nhiều, để sau này bố mẹ không bị “không xu dính túi” nữa.


Mới hôm trước còn đang giận dỗi bố mẹ, vì quan điểm của mình với bố mẹ khác nhau. Nhiều lúc mình cảm thấy mình còn trẻ con quá, mang cả cảm xúc công việc về nhà, để rồi hơi tý là cáu gắt với bố mẹ. Không công bằng chút nào đúng không?


Càng trải nghiệm, con người càng biết nhẫn, càng biết kiểm soát cảm xúc cá nhân.


Mình vẫn hi vọng mỗi năm mình mỗi lớn. Để rồi khi nghe bài “Youth” này thì cảm xúc nuối tiếc sẽ giảm dần theo thời gian. 


Ai rồi cũng cần phải lớn.


Tác giả: Đào Hằng (NHB Blue Team)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét