Bản Ngã (tác giả: Bích Thảo)



Có một số chuyện không nhất thiết phải nói ra. Cánh cửa của lòng mình không nhất thiết phải mở toang cho người khác xem.


Cuộc đời có vui ắt có buồn. Chia vui là điều nên làm cho nhau, còn chia buồn là chuyện của bản thân. tôi muốn sống cuộc đời của mình một cách lặng lẽ. Khi niềm vui không thể lan toả, tôi chọn cách sống bình thản. Khi còn trẻ, người ta sợ cô đơn, khi về già, người ta sợ cô độc.


Con người cần bản ngã, ích kỷ không nên có trong tình yêu, nhưng bản ngã cần cho một cuộc đời không vô nghĩa. Cái bản ngã ấy sẽ đôi phần phải nén chặt lại khi bạn bước vào một mối quan hệ, còn tự do, còn độc thân thì lại rất cần. Để giữ cho mình mãi mãi sống một tuổi trẻ rất nhiều sôi nổi, rất nhiều đam mê và bay mãi với những giấc mơ không chết. Vui buồn chẳng có nghĩa lý gì nếu như bạn đã đi qua những ngày tháng cuồng nhiệt, cháy bỏng và hết mình, thay vì sống một cuộc đời phẳng lặng và bình yên, chọn đích đến như hàng vạn mẫu số chung khác khi mình chưa đủ sẵn sàng, chưa đủ sống cho mình một tuổi trẻ ý nghĩa?


Nỗi buồn sẽ trở thành người bạn của độc thân, của tự do, khi quen sống với nó, người ta bỗng nhận ra, chẳng có cuộc đời nào thoải mái như nỗi buồn một mình.


Tôi đã bước qua những ngày sống cô đơn như cách mình mong muốn, vui thì cười, buồn thì khóc, chán thì đọc sách, lang thang một mình trong những buổi chiều tàn nắng tắt, nghĩ về cuộc sống như một áng mây nhẹ nhàng trôi.


Ánh sáng luôn tưởng mình nhanh hơn bóng tối, nhưng thật ra bóng tối mãi mãi đợi nó ở phía trước, bình minh luôn tưởng mình rực rỡ hơn hoàng hôn, nhưng toàn bộ ánh nắng của một ngày đều đợi hoàng hôn tắt đi


Chia cho mình một đời vui, một đời buồn, một đời bình thản, một đời ngây ngô.


Nhưng rồi tôi lại tự hỏi lòng mình rằng bản thân muốn gì, như thế nào nhưng rồi cũng chẳng có câu trả lời nào cả. Tôi lại cứ nhốt bản thân mình vào cái thế giới nội tâm ấy. Không phải mỗi con người đều có một nơi để giấu riêng cảm xúc cho mình hay sao.


Tôi nhận ra rằng cuộc sống quá khắt nghiệt, khiến chính tôi quên mất mình đang cố gắng vì điều gì. Bạn biết không? Thời gian như vậy cứ trôi qua, tôi giật mình quay đầu nhìn lại thì chẳng còn ai bên cạnh nữa, từng người một đến rồi cuối cùng lại bước ra đi. Dần dần tôi cũng quen thuộc với những điều như thế. Trong tôi cứ vậy mà tạo thành khoảng trống, không buồn, không vui, không tức giận,.. tất cả chỉ để đối đầu với cuộc sống này, đơn giản hơn là hai chữ “tồn tại”. 

  

  “Bạn là người lương thiện

   Tôi là kẻ độc ác

   Bạn là người trung thực 

   Tôi là kẻ lừa dối

   Bạn là ánh sáng 

   Tôi là bóng tối

   Bạn là thiên thần

   Còn tôi là ác quỷ”

   

Nhưng không một ai biết rằng :

  “Tôi từng là người lương thiện

   Tôi từng là người trung thực

   Tôi từng là ánh sáng

   Tôi từng là thiên thần”

   

Vì dần dần mọi thứ biến tôi trở thành một người khác.... 


Đôi lúc tôi thèm lắm một câu hỏi thật tâm mình dạo này thế nào? tôi trả lời như thế nào đây? Tôi ổn? hay là tôi hôm nay buồn đến nổi chẳng thể nào khóc được? Cuối cùng thì cũng không thể có câu trả lời cho chính bản thân mình…


Tôi luôn chạy trốn khỏi cuộc sống, nhưng ngay cả tôi lại bất đồng với chính mình. Tôi lại thèm khát, ao ước một cuộc sống bình dị. Vào những ngày mưa, tôi chỉ muốn khép mình như con mèo cạnh cửa sổ. Những giọt mưa tí tách xối vào cửa sổ như đang gột rửa tâm trạng của tôi vậy, cùng với chiếc điện thoại, bật một vài bản nhạc nhẹ nhàng rồi thả mình vào đấy dưới lớp chăn bông ấm áp, chẳng lo nghĩ ngợi gì đến những thị phi ngoài kia.


Cuộc sống của tôi là mỗi ngày phải đấu tranh, biết bao nhiêu thứ cứ ập đến, dồn nén khiến tôi sợ hãi. May mắn hơn, trong những giây phụt tuyệt vọng ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buôn bỏ, chấm dứt cuộc sống này. Có lẽ, tôi không đủ can đảm đối mặt và vẫn luôn trốn chạy tất cả mọi thứ, nhưng khát vọng tồn tại trong tôi là bản năng, nó đánh thức những thứ đang chìm sâu trong tâm khảm... Đúng vậy, nhiều lúc tôi có cảm giác tôi chẳng còn là chính mình nữa. Tôi của lúc trước thẳng thắng, quyết đoán, không do dự, tình cảm yêu ghét rõ ràng. Nhưng tôi của bây giờ luôn suy nghĩ, chẳng thể mở miệng và nói ra bất cứ thứ gì, toàn giữ lại sâu bên trong lòng mình rồi nghĩ ngợi. Tôi không còn là chính tôi nữa, đến mức chẳng thể nào dám đối diện với lòng mình. Thật chẳng ra làm sao!!! Và cứ như thế đấy, cuộc sống của tôi trôi qua nhạt nhòa đến vậy, chẳng thể nhấc nổi đôi chân mà tự bước đi, cứ luôn ảo tưởng sẽ có kì tích một ai đó kéo tôi ra khỏi đáy vực thẳm. 


Có những lúc, tôi tự mình leo lên, muốn vượt qua vách đá sâu trong lòng tôi, nhưng rồi, tự bản thân làm mình trở về nơi xuất phát. Và như thế, tôi cũng chẳng thể miễn cưỡng được chính mình nữa. Cái vòng ấy cứ lặp đi lặp lại, nên chính tôi phải chấp nhận bước vào cuộc chơi trong cái vòng ấy. Tôi cần học cách yêu bản thân, chỉ khi yêu bản thân mình hơn thì mình sẽ nghe và biết được lòng mình suy nghĩ hay buồn về điều gì. Hiểu được tận sâu trong tâm khảm và tìm cách lấp đầy, phủ kín và vỗ về nó, đừng cứ dằn vặt khiến nó đau khổ mãi và ngủ quên trong đáy vực. Tôi tìm lại chính bản thân mà tôi đã đánh mất, học cách chấp nhận và học cách tin tưởng, yêu thương một lần nữa…


Sau giông bão, tôi lại muốn tìm một bình yên cho mình. Tìm một khoảng không gian lấp đầy khoảng trống, chữa lành vết thương trong tôi. Nhưng có lẽ trải qua một lần ở bờ vực giữa ranh giới đánh mất chính mình thì tôi bị biến thành một con người luôn thận trọng, với tất cả mọi thứ, kể cả những thứ thân thuộc hay một con người mới muốn tiến vào cuộc sống của mình. Sự tin tưởng của tôi dần dần vơi đi. Tôi nhìn xung quanh bằng một cặp mắt của một con người sợ hãi. Nhưng cuối cùng không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để đối mặt. Sâu trong tâm tôi vẫn mong có người nào đó đến và kéo tôi cùng đi trên một con đường khác, con đường đầy hoa hơn chăng?


Nhưng cuối cùng tôi lại trở về với cô đơn. Đúng vậy, bản thân mình không kiểm soát được cảm xúc và sống bao dung thì sao có được sự bình yên. Có lúc tôi dám đương đầu, có lúc tôi sẽ tìm cách trốn đi để thời gian xoa dịu những nỗi buồn trong lòng mình… nhưng cô đơn vốn dĩ quen rồi… để thời gian trôi qua tự chữa lành nó dù biết rằng nó vẫn để lại một vết sẹo đau thương không vốn dĩ!



Tác giả: Bích Thảo

Đăng nhận xét

0 Nhận xét