(Viết cho nhưng mối tình đầu còn
nặng gánh tơ vương)
Năm ấy, bầu trời đổ nắng, còn tôi đổ cậu
Cũng năm ấy, tôi cùng cậu, chúng ta thề non hẹn biển, mãi mãi chẳng xa rời... Thời gian vốn dữ dội và dịu êm, nó ôm ấp vỗ về kỉ niệm, cũng chính nó bào mòn rồi nuốt trọn tất thảy lời hứa của chúng ta. Năm nay trời đổ nắng, cậu đi mãi không về....
Thanh xuân tươi đẹp của chúng ta, có mấy ai là không dùng chính tuổi trẻ và tình yêu của chính mình để cùng ai đó hứa hẹn một mai sau, tâm nguyện đó, cũng có mấy ai thực hiện được? Tôi xin khẳng định rằng, trong số những người đã yêu, yêu một cách chân thành mãnh liệt, tất thảy đều đau lòng trước mọi sự vỡ tan. Chỉ là kẻ khóc, người không, kẻ đỏ hoe đôi mắt, người quặn thắt trong tim. Vậy thì, có cần thiết để quên đi một người từng yêu?
Mối tình đầu của tôi kết thúc vào năm tôi 21 tuổi, đứng trước mọi điều chông chênh, một loại cô đơn ùa về bao trọn, cũng cảm thấy cả thế giới dường như đang quay lưng với chính mình. Tôi cố tìm cách khiến cho mình thêm bận bịu, những tiết học trên giảng đường, những rắc rối ở cửa hàng part-time, những mối quan hệ không tên rong ruổi chiếm trọn thời gian. Nhưng trên tất cả những sự bận, tôi vẫn bận nhớ nhung. Con người ta thật lạ, cũng thật buồn cười, rõ ràng rất buồn nhưng miệng lại mỉm cười bảo không, rõ ràng nghĩ rất nhiều nhưng tâm lại tự dặn rằng chỉ là mình đang cố quên đi.
Rồi tôi tự hỏi chính mình rằng có cần thiết để quên đi một người - một người yêu thương kề vai sát cánh, một người tưởng như sẽ luôn có mặt ở thì tương lai đơn, nhưng lại đang sống đâu đó ở quá khứ hoàn thành. Rõ ràng là không! Ai đó đến với cuộc sống của ta đều chính là để hoàn thành một sứ mệnh. Kỉ niệm là thứ vô giá không phải hay sao? Vậy mà người mang đến bao nhiêu kỉ niệm, nhưng lại hai bàn tay trắng ra đi. Hồi ức đẹp đẽ vẫn còn - chỉ là người thì không. Vậy hà cớ gì để quên đi một ai đó, khi họ đã cho ta nếm đủ những Ngọt-Bùi-Đắng-Cay của yêu đương - chính là thứ ta cần nắm trọn. Ai đó đi rồi, ta cũng sẽ phải tốt lên thôi.
Quá khứ với mỗi người chính là chiếc gương lớn nơi ta soi mình ngắm nghía, ta soi thấy nụ cười toả nắng của chính mình khi nắm tay mối tình đầu rảo bước trên những ô gạch cũ, ta hạnh phúc, ta được yêu thương, được trân trọng. Ta soi thấy bóng dáng ai kia rảo bước nhanh về phía mình, mái tóc rối mù, đôi mắt đen nhìn ta lấp lánh. Vậy đấy, ai đó từng cho ta một quãng thời gian tươi đẹp đến thế, sao ta nỡ cố để quên đi.
Cũng đừng tìm cách để quên đi một người, bởi đó là điều không thể. Sự bận bịu thuở nào của tôi rõ ràng không thể khoả lấp tất thảy nỗi quay quắt. Càng cố quên đi thì con người ta lại càng dễ lục lọi những kí ức mang ra mà ôm ấp vỗ về. Và rồi tự lúc nào, những cũ kĩ xa xưa ùa về như thác đổ, đội vào lòng thành những vết thương sâu. Có lẽ cứ để họ đẹp mãi trong kỉ niệm là điều dịu dàng cuối cùng mà ta nên giành cho người cũ...
Tác giả: Ốc Blue (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét