Hà Nội một ngày trời trong, tôi viết cho những ngày sau còn yêu, còn thương và còn mơ.
20 tuổi, là chông chênh của một tâm hồn trẻ thơ pha lẫn trưởng thành. Học được cách gọi về nhà chỉ nói chuyện vui, không kể chuyện buồn, nhưng lại không biết học cách tự yêu lấy bản thân.
20 tuổi, là nuối tiếc quá khứ, trong một khoảnh khắc bỗng khao khát được trở về thời thơ ấu vô ưu vô lo. Cả một thời niên thiếu nhanh như giấc mơ, bất chợt nhận ra, mãi mãi không thể quay lại nữa.
20 tuổi, là vì một người mà quên mất chính mình, là buồn thương day dứt, là sợ hãi nắm tay thêm một lần nữa, chỉ vì lúc buông ắt hẳn sẽ rất đau.
20 tuổi, là có những lúc sẽ nhận ra rằng nói gì cũng vô ích. Xin lỗi, tạm biệt hay hối tiếc, tất cả đều vô nghĩa.
20 tuổi, là khao khát được trải nghiệm nhưng lại dễ nản lòng, mệt mỏi với những mơ hồ vòng quanh và một tương lai mang màu nhàn nhạt phía trước.
20 tuổi, em khao khát thấu hiểu chính bản thân mình. Nhưng em ơi, cuộc đời có mấy lần đôi mươi cho em ngập ngừng do dự?
20 tuổi, hãy cứ yêu đi, đừng sợ hãi. Cho dù em đã từng đau đớn đến thế nào, cho dù em đã từng tuyệt vọng khi người rời bỏ em ra sao, thì nhất định cũng sẽ có một người khác xuất hiện nắm lấy đôi tay em, khiến cho mọi chờ đợi không còn là vô nghĩa.
20 tuổi, hãy cứ xách balo lên và đi. Đi đến bất cứ đâu, bởi vì thế giới này rộng, mà cuộc đời thì ngắn. Đi đến khi đôi chân em rã rời, nhìn lại chặng đường sẽ có thể mỉm cười hạnh phúc.
20 tuổi, hãy cứ mạnh mẽ lên, đừng để mình gục ngã. Bởi vì mặt trời chỉ lên sau một đêm u tối, và bởi vì em sinh ra là để cất cánh bay.
20 tuổi, có thể em không xinh đẹp, em không tài giỏi, nhưng hãy vui vẻ và rộng lượng. Đôi mắt thường luôn mù lòa trước những điều cốt tử, chỉ có trái tim mới chạm được đến trái tim.
20 tuổi, buồn thương thì hãy cứ khóc đi, khóc cho quên hết đắng cay em đã chịu. Chỉ cần nhớ rằng ngày mai vẫn còn đó, em vẫn luôn là em, cô gái hạnh phúc nhất thế gian này.
20 tuổi, hãy cứ cười thật nhiều. Cho dù thế giới ngoài kia có ngập tràn những đắng cay, nụ cười em cũng sẽ xoa dịu hết thảy những muộn phiền.
20 tuổi, hãy là một đóa hoa rực rỡ. Em không yêu em, ai yêu em? Tự tô màu cho thanh xuân của mình với những màu sắc đẹp đẽ nhất, để em thấy rằng nơi lồng ngực trái vẫn còn đập nhịp dịu dàng.
20 tuổi, lòng em như cánh đồng oải hương thơm ngát mơ màng. Và em sẽ chẳng bao giờ phải tiếc nuối, vì đã sống trọn vẹn những tháng năm qua.
Tác giả: Mộc Anh (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét