Trở Về Nhà


Người ta muốn là gió
Để được tự do
Đến những chân trời mới
Con chỉ muốn ở nhà
Cuộn tròn vào lòng mẹ
Hít hà hương vị bình yên.

Người ta muốn tìm nơi để đến
Con chỉ muốn chọn chốn để quay về
Bên gia đình, nơi con hạnh phúc nhất
Suốt cuộc đời con chẳng muốn chia xa.

Có những ngày đột nhiên rất nhớ cảm giác ở trên sân thượng lộng gió, ôm Boss ngắm mưa rơi. Rất nhớ cơm mẹ nấu, mộc mạc, đơn sơ lại ấm áp vị yêu thương. Nhớ ba thường hay nhắc nhở: "nấu nước ấm tắm không lại bệnh đó", "tối trời lạnh, bật quạt nhỏ thôi". Nhớ anh trai mỗi lần gọi điện đều bảo: "thích ăn gì anh mua", "muốn đi đâu anh chở đi nè". Nhớ da diết không khí gia đình.

Lúc nhỏ chỉ muốn mau lớn để được tự do, không ai quản thúc, muốn làm gì cũng được. 
Lớn rồi, phải đi xa, bon chen vào cuộc sống xô bồ lại thèm cảm giác được quản đó. 
Lúc nhỏ rất ghét bị ba mẹ hỏi này hỏi nọ. 
Lớn rồi lại mong được ba mẹ hỏi han, quan tâm. 
Lúc nhỏ rất thích được đi xa. 
Lớn rồi lại mong được về nhà. 
Có những thứ lúc nhỏ rõ ràng rất chán ghét, lớn lên lại tha thiết tìm về... 
Chỉ là... 
Không tìm lại được. 
Giống như người ta nói, có không giữ, mất đừng tìm.

Tuổi trẻ, thường ngông cuồng, háo thắng, thích đi xa, thích khám phá. Cảm thấy ở nhà rất tù túng, rất trói buộc. Nhưng lớn rồi, lại thấy cuộc sống quá xô bồ. Đi mãi rồi cũng mệt. Quay đầu nhìn lại, mới nhận ra, những phút giây bên gia đình mới là trân quý nhất. Gia đình, là chỗ dựa an yên nhất, mỗi lúc ta yếu mềm.

Tác giả: Nguyễn Huyền (Thành viên NHB-Blue Team)

Đăng nhận xét

1 Nhận xét