Băn Khoăn Đi Tìm Lối Điu Riêng Trên Con Đường


Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 28/2/2019

   Tuổi trẻ là một ẩn số. Tuổi trẻ là một nghìn câu hỏi chứa đựng trong cái đầu óc nhỏ bé kia. Bởi trong chúng lúc nào cũng chứa đựng những thứ người lớn không thể nào hiểu nổi. Băn khoăn của tuổi trẻ trong cái hành trình đi tìm lối đi riêng cho mình, trải qua những tháng ngày tăm tối, tự mò đường rồi lại tự xây đường. Cái mà tuổi trẻ cần nhất để vượt qua khủng hoảng cuộc đời trong năm tháng thanh xuân quý giá lại là cái mà chúng không hề được biết. Trong vô số con đường chúng ta đi, có những con đường sẽ chạy vào tim ta theo ta đến hết cuộc đời, có những con đường chỉ như một cơn gió thổi qua khoảng trời màu đông lạnh giá và đông cứng lại khi chưa kịp nở hoa.

   Nhiều người trăn trở về câu chuyện định hướng nghề nghiệp, nhiều bạn trẻ lỡ bước chân vào ngôi trường không phải của họ, ngồi ở đó suốt 4 năm hoặc lâu hơn nữa và ra trường không biết làm gì, không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Chúng ta có quá nhiều câu hỏi cần trả lời. Phải chăng chúng ta đang sống trong cái bóng của người khác, phải chăng chúng ta đang phải chạy đua trên một con đường mà chẳng có ai đuổi theo mình? Hóa ra chúng ta chạy vì chúng ta sợ một cái bóng. Người lớn chạy đua vì miếng cơm manh áo, chạy trên con đường danh vọng và hào quang. Người trẻ chạy để kiến thức chui vào trong đầu và vận dụng nó để vượt qua cái bài kiểm tra cuối cùng, để tìm cho mình một vị trí an toàn nơi đại học. Nhưng rồi, họ lại thất vọng với chính mình hơn là những gì đang thực sự xảy ra. Cha mẹ đôi khi trở thành vật cản đường của người trẻ. Cha mẹ muốn con mình mãi mãi bé nhỏ và nghĩ rằng chúng luôn luôn phải cần được chở che. Người trẻ muốn đột phá, phải qua sự kiểm soát của ba mẹ. Người trẻ muốn phiêu lưu thử nghiệm thế giới, muốn làm một điều gì đó khác mọi người, muốn tìm một lối đi riêng, họ cũng phải nhìn sắc mặt của người lớn hơn. Những người như thế, bao giờ mới lớn? Cả thanh xuân tôi dành để làm theo ý người khác, bạn bè, thầy cô, cha mẹ... Học tập vì không muốn thua kém người khác, siêng năng để người khác nhìn mà ngưỡng mộ và khi đưa ra quyết định đều nhìn nét mặt mọi người xung quanh. Cho đến năm 20, lần đầu tiên tôi tự hỏi lòng mình: Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi chỉ muốn làm một bản sao của người khác mà không phải là chính mình? Tại sao tôi lại sợ hãi khi thể hiện quan điểm thật của mình như thế chứ? Thực sự con đường tôi chọn có phải là của tôi hay là chỉ do người khác áp đặt và tôi đang chạy theo số đông? Đó cũng là lần đầu tôi thấy mình trưởng thành. Trưởng thành là khi bạn nhận thấy rằng mình cần sự thay đổi hơn là nằm ỳ ra đó chờ sự thay đổi nó đến với mình.

   Người trẻ, băn khoăn, lo lắng, nên chọn lối đi nào, đường mòn hay đường mới. Một số người tự xây đường để đi, số còn lại thì đi trên con đường an toàn hơn. Thật ra con đường nào cũng có một tương lai đang chờ đợi ta khám phá và chinh phục. Và hãy nhớ rằng: con đường mòn chưa chắc lại là con đường luôn dẫn tới thành công. Bạn gục ngã trên đường đua và quay lưng với cả thế giới vì sao đã không cho bạn cơ hội, không cho bạn một con đường thật tốt. Thực tế, làm gì có con đường nào là tốt, chỉ có những con đường đúng mà thôi. Tại sao bạn vào ngôi trường danh giá, bạn lại rơi vào khủng hoảng không có chút động lực, không biết nên làm gì tiếp theo cho dù bề ngoài ai cũng bảo bạn thật giỏi vì đã chọn được trường tốt? Tại sao bạn không bao giờ thấy vui với thành công của mình. Bởi vì sự thật, bạn đang nhầm đường. Bạn nhầm đường không phải vì bạn kém cỏi, không phải vì bạn chưa cố gắng hết sức mà do bạn chưa thoát khỏi cái bóng mọi người xung quanh tạo ra, bạn vẫn còn vay mượn chiếc ô của người khác để trú mỗi khi cơn mưa ập tới và bạn vẫn chưa tháo được tấm áo giáp trên người mình ra, vì nó quá vững chãi. Nó khiến cho bạn có cảm giác an toàn và ngoài kia thế giới chỉ là những thứ hiểm nguy mà thôi.

   Thế đó, và bạn sống cả cuộc đời trong một cái bao do người khác tạo ra? Bạn hoài nghi con đường mình đã chọn vì nó khác với đám đông, bạn lùi lại trước những ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về mình như một người lập dị. Nhiều người chấp nhận trở thành cái bóng ấy suốt đời, lầm lũi bước về phía trước như những con rối, đến khi chết đi cũng không biết lí do mình đã sinh ra. “Chúng ta sinh ra không phải để tồn tại mà để tạo nên sự khác biệt”. Sự khác biệt ở đây phụ thuộc vào con đường mà chúng ta đang đi. Không có con đường nào là cuối cùng, nơi người ta gọi là cuối con đường thực chất lại la nơi bắt đầu một con đường mới, tuy khó khăn hơn nhưng cũng đầy mật ngọt.

   Giả sử, bạn để cho cha mẹ và những người xung quanh quyết định lối đi cho mình. Vậy, cha mẹ bạn có sống cùng bạn đến hết cuộc đời hay họ sẽ bỏ bạn lại giữa đường và bơ vơ giữa dòng đời, những người xung quanh có mãi dõi theo bạn hay họ chỉ mong bạn làm thế này thế kia và rồi bỏ đi khi đã thỏa mãn ý nguyện. Ai trong số chúng ta cũng đều muốn người khác làm theo ý mình, muốn áp đặt suy nghĩ lên cho người khác và xem đó là một việc làm đúng đắn. Không, nó không hề đúng đắn chút nào. Bạn làm như vậy tức là bạn đang tước đi một cuộc đời, bạn làm theo họ là bạn tự bỏ đi một cuộc đời nữa. Bạn phải bước trên đôi chân của chính bạn. Khó khăn ở phía trước là vật cản đường, nhưng đó là con đường bạn chọn, bạn phải vượt qua nếu như muốn tồn tại. Để tìm ra con đường cho mình đã khó mà để có thể đi hết con đường ấy lại còn khó khăn gấp nhiều lần. Ai cũng có một trái tim, trái tim đập vì chúng ta còn sống, đừng để nó trở thành một bộ máy lập trình như trên máy tính, chỉ có thể sao chép mà không thể tái tạo. Như thế bạn đang chết dần.

   Người trẻ, còn một con đường dài trước mặt, một tương lai đang chờ. Làm sao bạn có thể thành công nếu như bạn cứ nhìn vào ánh mắt người khác mà sống, làm sao bạn có thể gượng dậy nếu cứ cố bám vào người bên cạnh? Thế giới luôn sẽ không quay lưng với bạn. Nếu có thì đó là do bạn đã quay lưng với thế giới, bạn từ chối những cơ hội mà cuộc sống ban tặng để có thể trưởng thành.
Chúng ta đều sống vì cuộc đời và hướng tới cuộc đời. Các bạn, tuổi trẻ không dài, mỗi người có một tuổi trẻ, đừng để nó mờ dần trong buổi hoàng hôn cuối thu và lãng đãng vô hồn giữa dòng đời tấp nập. Bình minh luôn nấp sau những rặng cây đen sì. Ngày hôm nay nhất định sẽ không giống ngày hôm qua và ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng hơn. Và dù bạn có là người như thế nào thì chính cuộc sống sẽ cho bạn câu trả lời chứ không phải là những người xung quanh đâu. Mạnh mẽ lên, mở cửa và chào đón con người thật của mình… Hãy tự nhủ, bạn là chính bạn.


Tác giả: Trương Phương Diện (Thành viên NHB Blue Team)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét