Càng trưởng thành , càng bôn ba , người ta càng thèm trở về nhà
Tôi không muốn nhắc đến nhà với ý nghĩa là một công trình để ở , nhà có thể là cả gia đình , nhà đôi khi chỉ có một người chờ ta sau cánh cửa , nhà là nơi có yêu thương đong đầy , luôn dang rộng vòng tay để ta sà vào ...
Những ngày cuối năm , người ta càng khao khát được về nhà , được sum họp với gia đình . Có những người ngày nào cũng trở về nhà , nhưng có những người bao năm dài không được thấy mặt người thân
Nhà chào đón ta bằng niềm vui , bằng tình thương , để dù ngoài kia bao bụi bặm , bao nhọc nhằn , bao gian khổ , ta cũng bỏ lại hết , quên đi hết để về nhà
Chẳng hiểu sao tôi rất thích đi về trên những chuyến xe gần dịp Tết , những chuyến xe đông đúc , chật lèn người , thậm chí hết cả chỗ ngồi và chỗ đứng . Những con người mang cả bụi đường lên xe, chen lấn , xô đẩy . Họ hỏi nhau quê ở đâu , về ăn Tết hả , rồi vô tư cười nói kể về Tết quê mình . Những nụ cười nồng ấm , những nụ cười như xua tan hết bao mệt nhoài , vì chính họ , những người tạo ra nụ cười ấy cũng đang rất hạnh phúc
Người ta đi đâu cũng chỉ mong có một chốn để về
Về nhà để thấy yêu thương , để thấy ấm áp . Để sum vầy cùng nhau ăn bữa cơm , để quan tâm nhau nhiều hơn , và bù đắp cho thời gian mệt nhọc ngoài kia .
Có những người may mắn , luôn có gia đình đón chờ . Có những người không may mắn như vậy ... Đôi khi tôi thấy họ co ro nép bên góc nhà nào đó, dù hôm nay đã là đêm giao thừa , khi mọi người đang quây quần bên gia đình và người thân . Họ chỉ có một mình , cô đơn và giá lạnh . Hình ảnh ấy làm tôi thấy nghẹt thở , chẳng thể hình dung nổi sự cô độc ấy đáng thương đến mức nào , và nếu đó là mình , một ngày không còn gia đình ở bên , không có nhà để về ....
Hồi nhỏ hay nghịch ngợm , mắc lỗi , suốt ngày bị bố mẹ mắng , tôi không muốn trở về nhà . Lớn hơn chút , vì bao cám dỗ của cuộc đời ngoài kia , vì cái tuổi trẻ khao khát khám phá thế giới bên ngoài đầy mới lạ , đôi khi tôi quên mất nhà , quên mất chốn dừng chân yêu thương . Chỉ khi cô đơn , chỉ khi gặp vấn đề , mới muốn trở về nhà . Vậy mà nhà vẫn vậy , vẫn dang cánh tay ôm mình vào lòng , dù mình có lãng quên , hay đi xa đến mấy ...
Chúng ta không có quá nhiều thời gian dành cho gia đình , vì phần lớn chúng ta sống và làm việc ngoài xã hội . Công việc và những mối quan hệ cuốn ta theo , làm ta quên mất mình cũng cần về chăm sóc cho tổ ấm , cho gia đình thân thương . Chúng ta hay xởi lởi với những người xung quanh và thường xuyên đem áp lực về với gia đình ... Bố mẹ ngày ngày gọi điện hỏi thăm chúng ta nhưng một tháng chúng ta gọi cho họ được mấy lần ... Sự quan tâm và yêu thương sẵn đó đôi khi làm chúng ta cả m thấy nó như một thứ gì đó mãi mãi là như vậy , không bao giờ mất đi , nên chúng ta thờ ơ , và coi như không cần thiết ...
Đừng như vậy . Hãy một lần nghĩ lại xem dạo này bạn có bỏ bữa cơm nhà nào không ? Dạo này bạn có thường xuyên quan tâm bố mẹ không ? Dạo này bạn có hay về nhà không ?...
Hãy yêu thương và quan tâm những người thân xung quanh mình . Hãy thường xuyên về nhà khi còn có thể . Và hãy thật trân trọng và cảm thấy hạnh phúc vì mình còn có một nơi để về .
0 Nhận xét