Tôi của năm 7 tuổi, từng ngây thơ hỏi cha:"Cha ơi, ước mơ của cha là gì vậy ạ?"
Khi ấy, cha đã nói:"Cha có nhiều ước mơ lắm con à! Hồi bé cha ước mình là chú bộ đội, lớn lên rồi cha ước mình là một nhà kinh doanh, nhưng bây giờ, ước mơ của cha chỉ đơn giản là con lớn lên mạnh khỏe, hạnh phúc."
Năm đó, tại nơi nước non hùng vĩ, tôi đã từng vỗ ngực thề thốt với cha rằng:"Con hứa sẽ không bao giờ làm cha buồn, một chút cũng không. Con hứa sẽ lớn lên thật mạnh khỏe, sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc."
Con vẫn nhớ nụ cười của cha khi ấy.
Nhưng cha à, thời gian qua đi như bào mòn góc cạnh của con người, như một con sóng cuốn mọi thứ trôi xa, con... thất hứa với cha mất rồi, con xin lỗi.
Đã từng hứa sẽ không làm cha buồn, vậy mà nay, dường như ngày nào con cũng nhìn thấy những nếp gấp lo âu hằn in trên trán cha. Cuộc sống này, và cả con, có lẽ đã khiến cha mệt mỏi rồi.
Con xin lỗi!
Nếu bạn hỏi tôi tự hào vì điều gì nhất, vậy thì chắc chắn tôi sẽ nói với bạn rằng tôi tự hào vì cha mẹ của mình nhất.
Cha tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cũng như bao người bạn khác, cha tôi cũng từng là một chàng thanh niên nghịch ngợm và bướng bỉnh.
Ông bà tôi làm công cho một nhà xưởng, lương tháng không đủ để nuôi gia đình, đối với mọi người sống trong thời kì đó, việc học không có gì là quan trọng cả, việc quan trọng nhất là có thể kiếm được tiền.
Cũng vì tư tưởng đó, ông bà luôn mong cha tôi có thể nghỉ học đi làm, và rồi vào năm 18 tuổi, cha cũng đã nghỉ học.
Lang bạt khắp các nơi từ Cao Bằng rồi xuống Tuyên Quang, cha làm đủ thứ nghề kiếm sống, từ khuân vác gạch cho đến làm thợ hồ ở công trường. Chàng thanh niên 18 tuổi ấy phải trải qua tất cả.
Đã có lúc, tôi hỏi cha:"Cha ơi, mệt lắm phải không cha?"
Cha chỉ nhìn tôi cười, rồi nói:"Lâu rồi nên cha cũng chả nhớ, chắc là cũng mệt lắm!"
Cha cười, như thể mọi thứ chỉ là những câu chuyện cha vô tình đọc được từ một cuốn sách nào đó.
Cha nói, cha làm công cho người ta được 6 tháng thì bỏ về Hà Nội, tôi không hiểu, cha về rồi sẽ nói sao với ông bà cơ chứ?
Nhưng, khi ấy cha cũng mới chỉ là chàng trai tuổi 18, không nghĩ nhiều như vậy. Năm ấy, cha bỏ về bởi vì mối lương duyên với mẹ tôi.
Cha nói cha không cam lòng, ở lại chốn cao nguyên là đồng nghĩa với việc sẽ chôn vùi cả cuộc đời ở nơi đó. Cha nói cha không muốn khi trở về sẽ nhìn mẹ tôi cưới người khác. Vì thế nên, cha đã quay lại Hà Nội.
Đó là một ngày trời mưa, cha bắt xe về nhà, về đến nơi đã là ngày hôm sau. Cha đến gặp mẹ tôi,nhưng mẹ không muốn nói chuyện lâu. Mẹ chỉ bảo với cha rằng mẹ sẽ không bao giờ yêu người không học hành tử tế, cái mẹ cần là tương lai.
Câu nói ấy của mẹ, đã trở thành động lực để cha tôi có gắng từng ngày. Mặc kệ lời người đời bàn tán, bỏ ngoài tai sự chỉ trích của ông bà, cha tôi cuối cùng đã thành công. Cha đã thi đỗ trường Đại học Thương Mại.
Nhưng dù có là vậy, cuộc sống của cha mẹ phải trải qua chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Vẫn nhớ những ngày kinh tế còn khó khăn, vì tiếc tiền thuê nhân công mà một mình cha ôm đồm hết vào người mình, một mình cha làm biết bao nhiêu là việc. Nhưng dù có mệt nhọc đến mấy, lúc nào nụ cười cũng hiện hữu trên gương mặt cha.
Cha nói, cha ổn mà. Cha bảo, năm xưa đi làm còn khổ cực hơn nhiều.
Nhưng cha à, năm ấy cha là chàng thanh niên 18 tuổi mang hơi thở sức sống mãnh liệt, còn giờ đây cha đã gần 40 tuổi, giữa hai khoảng cách, đó là khoảng thời gian mang tên tuổi trẻ. Có cố đến đâu ta cũng chẳng thể thắng nổi.
Cuộc sống này, không theo ý bất kì ai cả. Dù đó là con hay là cha, nó sẽ chẳng bao giờ ngừng lại vì lỗi lầm của ai cả.
Mọi người nói con càng lớn càng khó tính, con biết chứ. Con cũng biết vì con mà cha đã vất vả đến nhường nào, con cũng biết cha vô cùng yêu con.
Khi còn nhỏ, con đã từng khóc bởi vì câu nói này của cha:"Con không cần cố quá để vào lớp chọn hay điểm cao đâu, cha mẹ không áp lực gì cho con hết. Đừng có vì học mà quên ăn uống."
Dù công việc ở bên ngoài có khó khăn đến đâu, cha cũng chưa bao giờ cáu giận vô cớ với con cả. Vậy mà con, chỉ vì một vài điểm kém mà lại tỏ ra cáu kỉnh với cha.
Có những khi, cha chỉ vô tình nói, nhưng lại khiến con áy náy vô cùng cha à:"Cha làm gì cho con cũng được, đừng nói là rửa mấy cái bát, bảo cha đi đâu cũng được hết, nên con đừng có tức giận với cha."
Con biết con càng lớn thì càng khó chiều, nhưng cha ơi hãy tin con, con đang cố gắng sửa chữa từng ngày. Cha bảo con đừng nên áp lực học hành, nhưng con không kìm được muốn mình là niềm tự hào của cha mẹ.
Con muốn cha mẹ có thể nói với mọi người rằng con gái của tôi giỏi lắm, con muốn cha mẹ được mọi người ngưỡng mộ.
Ngày hôm nay, con tự hào vì cha mẹ, tự hào vô cùng. Vậy nên con sẽ cố gắng, để ngày mai, con trở thành niềm kiêu hãnh của mọi người.
Cuộc sống này sinh ra được làm con cha mẹ, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời con.
Có thể những dòng này sẽ chẳng bao giờ đến được tay cha mẹ, nhưng con vẫn muốn nói "Cảm ơn vì đã là Cha Mẹ của con."
Nếu bạn đang ở nơi xa, hãy gọi về và nói với bố mẹ rằng con yêu bố mẹ rất nhiều.
Tác giả: Mộc Hạ (NHB Blue Team)
0 Nhận xét